Trên đường Trường An, xe cộ liên tục lướt qua hai người với tốc độ nhanh chóng, những luồng gió mạnh thổi qua làm vạt áo trắng của Bạch Tự bay phần phật.
"Đạp nhanh lên, nhanh lên, đừng để bị bắt!"
Câm miệng!
Trong lòng mắng thầm Đường Toại, Bạch Tự đạp mạnh vào bàn đạp xe có hình móng mèo nhỏ.
Khi đèn đỏ, Bạch Tự dựa vào tay lái thở dốc. Cậu mệt muốn chết rồi, Đường Toại thì nặng như tảng đá, còn dám nói mình chỉ nặng 65 kg. Bạch Tự thật không hiểu anh lấy đâu ra cái tự tin đó, trọng lượng này, cậu cảm giác anh phải nặng ít nhất là 100 kg! Chiếc xe đạp nhỏ bé, bánh xe lại bé, đạp lên cực kỳ tốn sức.
Bên đường có một tiệm bánh ngọt, Đường Toại quay đầu nhìn vào cửa sổ trưng bày, nơi có một chiếc bánh chocolate tròn, nhỏ bằng lòng bàn tay, trên phủ một lớp chocolate mỏng và rắc những hạt kẹo màu sắc rực rỡ.
Nhìn thấy chiếc bánh đó, đôi mắt đen láy của Đường Toại ngay lập tức sáng bừng lên: "Nhìn chiếc bánh đó kìa."
Anh kéo tay Bạch Tự, chỉ vào chiếc bánh đầy háo hức: "Cậu đi mua cho tôi một cái đi."
Bạch Tự nhìn kỹ, trời ơi, một chiếc bánh nhỏ xíu mà giá đến 188 tệ!
Không mua!
Đèn tín hiệu từ đỏ chuyển sang xanh, Bạch Tự phớt lờ lời Đường Toại, nhắc nhở: "Ngồi yên vào."
Đường Toại không chịu đi, chân còn chưa kịp thu lại, Bạch Tự đã đạp xe về phía trước, khiến Đường Toại không bám chắc, cả người ngã ngửa ra sau.
"Rầm" một tiếng, sau đầu của Đường Toại va mạnh vào lề đường. Đau nhói từ dây thần kinh sau đầu, Đường Toại đưa tay lên sờ, cả một bàn tay đầy máu.
Bạch Tự sợ đến mức mặt mày tái mét.
Đường Toại dùng tay còn sạch chống xuống đất, ngẩng đầu nhìn Bạch Tự. Đây là lần đầu tiên anh thấy vẻ mặt hoảng hốt của Bạch Tự, cậu luôn lạnh lùng, ít khi bộc lộ cảm xúc.
Bạch Tự vội đỡ Đường Toại, giọng nói lắp bắp, tay chân run rẩy: "Tôi... tôi đưa anh... đi bệnh viện."
Đường Toại không chịu đứng dậy, vẫn khăng khăng muốn Bạch Tự đi mua bánh cho anh: "Nhìn tôi thế này rồi, cậu mua cho tôi một cái bánh đi mà."
Bạch Tự tức giận đến mức hai mắt đỏ hoe: "Anh đúng là đồ thần kinh!" Nhưng cuối cùng cậu vẫn nhanh chóng mua chiếc bánh chocolate mà Đường Toại đòi sống đòi chết.
Người đi đường chỉ thấy một người đàn ông mặc bộ đồ thể thao trắng điên cuồng đạp xe đạp, phía sau là một người mặc vest đang cười hớn hở, tay ôm bánh ngọt, ăn ngon lành.
May mắn là bệnh viện gần nhất chỉ cách đó một ngã tư lớn.
Bạch Tự mặt tái nhợt, thở không ra hơi. Khi cậu kéo áo bác sĩ, bác sĩ còn không rõ giữa cậu và Đường Toại ai mới là bệnh nhân.
Đường Toại ăn bánh chocolate, trong lòng thỏa mãn, trên đầu còn rỉ máu, lịch sự xin bác sĩ một tờ giấy để lau miệng.
"Cảm ơn, bắt đầu đi thôi," Đường Toại nói xong liền chỉnh lại bộ vest thủ công trị giá tám trăm ngàn của mình, ngồi nghiêm chỉnh trước mặt bác sĩ, ngẩng cổ nhìn đồng hồ rồi nói: "Tôi bị đập đầu rồi."
Bác sĩ: "Vậy tôi… đi đâu đập đầu?"
Bạch Tự sốt ruột: "Nhìn hộ não trước đi!"
“…”
Sau khi đăng ký, lấy thuốc và làm kiểm tra, hai tiếng sau, trong phòng bệnh đơn, Bạch Tự ngồi tựa vào cửa sổ, cầm cuốn sách lên và thở phào nhẹ nhõm.
May mà Đường Toại không sao, chỉ bị va đập ngoài da. Bác sĩ bảo họ ở lại phòng bệnh tạm này để quan sát một lúc, sau đó có thể chuyển viện.
Đường Toại nằm trên giường bệnh, dặn dò trợ lý vài câu rồi tắt điện thoại.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, rọi xuống một bên khuôn mặt và tóc mai của Bạch Tự, phủ lên cậu một lớp ánh sáng dịu dàng, khiến căn phòng tràn ngập vẻ bình yên.
Trái tim Đường Toại cảm thấy ấm áp.
— Cậu ấy thật sự rất quan tâm đến mình, vừa rồi sợ hãi như thế cơ mà.
Đường Toại nhìn không chớp mắt, đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai anh:
"Đường đường là một tổng tài, cần gì sống xanh, đi xe đạp tiết kiệm chứ?"
"Anh ta lại nhìn mình nữa. Cái tư thế này thật là khó chịu, ngồi đến đau cả lưng rồi."
"Mẹ nó, anh keo kiệt như vậy, tiền đăng ký khám bệnh 25 tệ liệu có định không trả cho mình không đây?"
"Mỗi ngày chỉ tặng những thứ chẳng đáng giá, mẹ nó, nếu ném tám mươi tám triệu vào mặt mình, mình sẽ đồng ý đi đăng ký kết hôn với anh ta ngay lập tức!"