Chương 97: Báo thù của Lục Trần (1)

Trong lúc đó, Lục Trần trở về đỉnh Thần Phong, ném hai người họ xuống đất như những con chó sắp chết.

Đỗ Nghị tức giận gào lên: “Ngươi muốn làm gì, ta khuyên ngươi đừng nên làm loạn nữa.”

Dư Quân cũng nhịn đau, cất lời: “Sư tôn của bọn ta là Hoàng giả, nếu ngươi còn biết điều thì tốt nhất nên thả bọn ta ra, sau đó cúi đầu nhận lỗi với bọn ta.”

Đến lúc này, hai người họ vẫn không tin mình bại trận nhanh đến như vậy, bọn họ còn là Siêu Phàm đỉnh cấp nữa.

Vả lại người này muốn làm gì họ, trước những mối nguy hiểm không thể lường trước được, cứ luôn thấp thỏm không yên.

“Câm miệng.”

Lục Trần mở miệng quát.

Một tiếng chát giòn giã.

Dư Quân đột nhiên cảm thấy má trái của mình đau nhói, nóng hầm hập.

Nhục nhã.

Đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.

Thân là đệ tử của Hoàng giả, còn là lần đầu tiên bị làm nhục, điều này khiến Dư Quân vô cùng phẫn uất, nhìn Lục Trần với ánh mắt vô cùng căm hận.

Lục Trần chẳng thèm đếm xỉa tới hai người bọn họ, ném họ vào trong Ngự Lôi trận, sau đó dùng ngọc phù khống chế khai triển trận pháp.

Để không đùa chết hai người, Lục Trần bố trí Ngự Lôi trận cấp bốn.

Đỗ Nghị và Dư Quân bị giam giữ trong trận pháp, hai người đều có chút hoảng sợ, đều tức giận nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, mau thả bọn ta ra.”

Két két!

Vài đường sấm sét thô như ngón tay xuất hiện, lấp lóe lam quang xanh thẳm, mang theo lực công kích rất mạnh, chui vào trong cơ thể bọn họ, hai người bị điện giật, thân thể run rẩy bất quy tắc, điện lưu mãnh liệt khiến bọn họ sinh ra cảm giác tê liệt.

Đồng thời từng sợi tóc trên đầu bung ra, xoã tung.

Lần công kích lôi điện thứ nhất, hai người đã hộc máu, chủ yếu là trước đó bị thương.

“Đồ khốn nạn.”

Dư Quân đang gào thét.

Két két!

Lại vài đường sấm sét xuất hiện, to như ngón tay cái, uy lực rất mạnh, giật bọn họ dục tiên dục tử, toàn bộ tóc dựng đứng lên, lúc đợt công kích thứ ba, hai người trực tiếp bị giật hôn mê, mất đi ý thức, thân thể đang vô thức run rẩy.

Vì để tạo hình ‘đầu nổ’ kéo dài một chút, sau khi bọn họ hôn mê, lại gặp phải hai đợt chữa bệnh bằng điện, thân thể bọn họ run mạnh một chút, có thể thấy trong hôn mê cũng chịu đau khổ không thể tưởng tượng.

Hiện tại dáng vẻ của hai người rất thê thảm, quần áo trên người bị cháy đen, hình tượng đầu nổ tung, giống hắn y như đúc.

Nhất là tạo hình của Đỗ Nghị càng thêm khoa trương, Đỗ Nghị vốn để mái tóc dài ba bốn mươi centimet, còn dài hơn mái tóc dài của một vài nữ đệ tử, vô cùng phóng khoáng, tao nhã, nhưng mà hiện tại từng sợi tóc dựng thẳng đứng, giống như con nhím, quả thực khiến người ta nhức đầu.

Lục Trần mở ra trận pháp, xách hai người, bay đi xuống quảng trường phía dưới.



Trên quảng trường, bởi vì hơn mười phút trước, Đỗ Nghị và Dư Quân bị mang đi, dẫn đến phía trên Thần Phong, một đám đệ tử lập tức đi thông báo cho sư phụ của hai người, hiện tại có hai Hoàng cảnh trung niên khí độ bất phàm đứng trên quảng trường, nghe xong lời kể của đệ tử xung quanh, lập tức có vài người không sờ tới đầu.

Một Siêu Phàm cảnh đầu nổ tung, đánh bị thương đệ tử bọn họ, còn mang lên Thần Phong.

Chẳng lẽ đệ tử bọn họ kết thù với người trên Thần Phong.

Bọn họ cũng không hy vọng đệ tử quan môn của mình vô duyên vô cớ bị gϊếŧ chết, đang thảo luận cần lên Thần Phong hay không, hỏi Vũ Thánh tiền bối một chút đã xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này, bọn họ thấy có một thanh niên xa xa bước đến, trong tay hắn xách theo hai người.

“Thường Hoàng tiền bối, Hồ Hoàng tiền bối, chính là hắn.”

“Chính là hắn dẫn hai người Đỗ Nghị và Dư Quân đi.”

Đệ tử trên quảng trường nhìn thấy Lục Trần đến, toàn bộ chỉ vào Lục Trần lên án.

Cùng lúc đó, bọn họ cũng phát hiện hai người trong tay Lục Trần, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là hai người Đỗ Nghị và Dư Quân, nhưng mà lúc này mới thời gian ngắn ngủi hơn mười phút, hai người đã hôn mê, cũng không biết đã trải qua tàn phá gì.

Hơn nữa phát hiện hai người cũng biến thành đầu nổ tung.

Lục Trần ném hai người lên mặt đất, ánh mắt nhìn bốn phía trong đám người, tìm mấy tên khốn bỏ đá xuống giếng, sỉ nhục kiểu tóc của hắn, mẹ nó, dám sỉ nhục kiểu tóc của hắn, vậy thì coi như mình làm thầy Tony một lần, cải tạo bọn họ thành y như vậy.

“Người trẻ tuổi, ngươi làm gì đệ tử của lão phu vậy.” Bên cạnh, truyền đến một âm thanh trong trầm ổn ẩn chứa tức giận.

Thường Hoàng trong dáng vẻ trung niên, mặt chữ quốc, khuôn mặt rất uy nghiêm, nhìn thấy đệ tử quan môn trên mặt đất sống chết chưa rõ, cố nén tức giận hỏi.

Chủ yếu là đối phương xuống từ Thần Phong, hoặc là nói có quan hệ với Thánh chủ, hoặc là có quan hệ với Vũ Thánh.

Ngay cả trong lòng rất tức giận, nhưng giờ phút này cũng không thể tức giận.

“Tự mình hỏi bọn họ đi, đừng phiền ta.” Lục Trần khoát tay, hắn vội tìm người, nào rảnh trả lời.

Người xung quanh cạn lời, sư đệ đầu nổ này thật sự kiêu ngạo, ngay cả Hoàng giả cũng lười phản ứng, nhưng mà nghĩ đến đối phương xuống từ Thần Phong, cũng thoải mái, sau lưng hắn phỏng chừng cũng có Hoàng giả, hoặc là thánh nhân, dù sao đỉnh Thần Phong, chỉ có mấy nhân tài ít ỏi có tư cách đi lên.

Hai Hoàng giả nhận ra đệ tử quan môn của mình, dùng một viên đan dược, sau đó chữa thương cho bọn họ.

Không bao lâu, Dư Quân tỉnh lại trước, trừ cảm giác trên thân thể có chút đau đớn ra, trên đầu hắn có chút cảm giác rối bù, tay hắn lướt qua hư không, linh lực lờ mờ dao động qua tóc, hình thành một mảnh gương ngọc bóng loáng như ngọc, giống như gương thật, chiếu ra dáng vẻ hiện tại của hắn.

Toàn bộ đầu của hắn dựng đứng lên, giống như con nhím, có chỗ còn bị đốt.

Hơn nữa kiểu tóc này, giống y như đúc của sư đệ chễ giễu trước đó.

Lúc trước hắn còn trào phúng nói kiểu tóc này xấu, khiến hắn muốn nôn mửa.

Hiện giờ, hắn cũng biến thành kiểu tóc này.

“A, tóc của ta.”

Dư Quân phát ra tiếng kêu thảm thét, hai mắt đảo qua, hôn mê mất.