Chương 96: Ẩu đả

Nhìn thấy Đỗ Nghị bị làm nhục bên cạnh mình, Dư Quân đương nhiên sẽ lên tiếng bênh vực Đỗ Nghị, tiện thể chê bai Lục Trần.

“Sư đệ, làm người không thể quá tự phụ, còn nữa, kiểu tóc của ngươi xấu đến mức khiến ta buồn nôn.” Một lúc sau, Dư Quân lại cất lời với giọng mỉa mai.

“Mẹ kiếp, ngươi nói kiểu tóc của ai xấu xí?” Lục Trần nổi giận đùng đùng, đứng phắt dậy.

“Sao, muốn đánh nhau à?”

Dư Quân tiến lên một bước, chế nhạo nói.

Hắn không sợ Lục Trần ra tay, nếu đối phương thực sự muốn ẩu đả, hắn cũng không ngại dạy cho tên sư đệ này một bài học.

Đám người xung quanh vì thấy kẻ khác nguy khốn mà hả hê, tên sư đệ tóc xoăn xù ở đây khoe khoang, khiến bọn họ rất chướng mắt, nhưng bây giờ lại xảy ra xung đột với hai đệ tử quan môn của Hoàng giả, có kịch hay để xem rồi.

Ngoài ra, Đỗ Nghị và Dư Quân đều là Siêu Phàm đỉnh cấp, người bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ, bọn họ cũng không cho rằng tên sư đệ chơi tóc xoăn xù này lại là đối thủ của hai người kia.

“Ha ha ha, hai vị sư đệ đây nói không sai, đây là kiểu tóc xấu xí nhất mà bọn ta từng thấy.”

“Bọn ta thà chết còn hơn để kiểu tóc này.”

Bên cạnh, các sư huynh Nguyên Thần cảnh cao hơn một bậc bàn luận sôi nổi.

Chủ yếu là do hành động trước đó của Lục Trần gây thù chuốc oán quá mức, không chỉ lừa gạt nụ hôn đầu của Đường Tĩnh tỷ tỷ, mà còn làm cho rất nhiều sư tỷ bóp vai xoa chân cho hắn, khiến bọn họ vô cùng ghen tị, vì thế cũng không ngại ở đây thêm dầu vào lửa.

“Mấy tên chết tiệt các ngươi, không tên nào thoát được ta đâu.” Lục Trần lạnh lùng liếc nhìn đám người đang giễu cợt mình, lòng thầm ghi nhớ từng khuôn mặt một của bọn họ.

Lục Trần xoay đầu nhìn chằm chằm Dư Quân, tên chết tiệt này nói rằng kiểu tóc của hắn xấu xí, thân thể căng lên, điều động sức mạnh toàn thân, dậm chân một cái, mặt đất lập tức nứt toạc ra, ngay sau đó, tựa như một con báo đang săn mồi, bổ nhào về phía Dư Quân.

Dư Quân hơi sững sờ, đối phương thật sự dám ra tay với hắn, vậy thì không trách hắn được rồi.

Những người xung quanh liên tiếp cười nhạo, làm người đừng quá tự phụ, nếu quá kiêu ngạo sẽ bị ăn đập, hãy để cho đệ tử của Hoàng giả dạy dỗ hắn cách làm người đi.

Sắc mặt của Đỗ Nghị cũng dịu đi rất nhiều, hắn đánh giá rất cao sức mạnh của Dư Quân, trong cảnh giới Siêu Phàm này, không có được mấy người ở Thánh địa Dao Trì là đối thủ của Dư Quân.

Lục Trần đến trước mặt Dư Quân, trực tiếp điều động sức mạnh, tung một cú đấm.

Nắm đấm được bao bọc bởi sức mạnh vô cùng cuồng bạo, khiến cho không gian phát ra âm thanh phá không chói tai, đồng thời sinh ra luồng khí mạnh mẽ, uy lực vô song.

Vẻ mặt của Dư Quân vốn dĩ vô cùng điềm tĩnh, lòng tràn đầy tự tin, nhưng khi cảm nhận được khí thế tuôn trào trong cú đấm này, khóe mắt hắn giật loạn cả lên, lập tức nâng khí, hai chân tràn đầy linh khí, hắn muốn tránh đi.

Thế nhưng cú đấm của Lục Trần quá nhanh, Dư Quân không thể né được.

Hắn tức giận gào lên, đồng thời tay giơ nắm đấm, quyết đấu với Lục Trần.

Ầm!

Hai nắm đấm va chạm vào nhau, tạo ra dao động năng lượng dữ dội, xung quanh gió thổi mịt mù.

“Áaaa.”

Sau đó tiếng gào thét thảm thiết vang lên.

Chỉ thấy cơ thể của Dư Quân bay ra xa, giống như một hình vòng cung dài.

Lục Trần thế như chẻ tre, trực tiếp bay lên không trung, sà đến gần Dư Quân, một chân đạp lên ngực Dư Quân, linh khí bộc phát, tiếng xương gãy răng rắc vang lên, Dư Quân lại hét lên thảm thiết, đồng thời miệng hắn phun ra một ngụm máu, nặng nề ngã phịch xuống đất.

Độp!

Tiếng cơ thể nặng nề rơi xuống, bụi bay tung tóe trên mặt đất.

Xung quanh im ắng đến lạ.

Yên lặng! Cực kỳ yên lặng!

Không ai ngờ được rằng Dư Quân lại thua, vả lại còn thua nhanh chóng như vậy, trực tiếp bị đè bẹp.

Họ hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt của những kẻ đang hả hê bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Ngay cả Đỗ Nghị ở bên cạnh, mặt cũng tái mét, không thể tin được Dư Quân lại bị hạ gục nhanh như vậy.

“Còn ngươi đó, tên chết tiệt.”

Lục Trần xoay người giống như một con đại bàng màu vàng kim bay trên bầu trời, nhanh như chớp bay về phía Đỗ Nghị, giống như một cái bóng, tốc độ cực kỳ nhanh.

Khóe mắt của Đỗ Nghị giật loạn, cơ thể đột ngột lùi lại, nhưng tốc độ của Lục Trần thực sự quá nhanh, một đấm trúng vào giữa ngực Đỗ Nghị, đối phương còn chưa kịp phô diễn võ công, liền bay ra xa.

“Bịch.”

Lục Trần nhấc chân đá vào Đỗ Nghị, khiến vết thương của hắn chồng chéo lên nhau.

Đỗ Nghị ngã xuống đất hét thảm, khóe miệng ọc máu, ánh mắt hiện lên sự khó tin.

Hắn đã thua, mà còn thua một cách triệt để.

Thậm chí còn không có cơ hội để phô triển võ thuật.

Hắn cảm thấy như đang nằm mơ, nhưng cơn đau nhói trong l*иg ngực cho hắn biết rằng đây không phải là mơ, mà là những gì thực sự đã xảy ra.

“Các sư tỷ, đây là đan dược mà các ngươi cần.” Lục Trần ném ra mười bình đan dược đưa cho các sư tỷ đã hầu hạ mình trước đó, sau đó Lục Trần một tay xách hai người bọn họ, xoay người bay lên không trung, hướng về phía Thần Phong.

“Tiêu rồi, hắn sẽ không gϊếŧ Đỗ Nghị và Dư Quân chứ, ngăn hắn lại nhanh.”

“Đúng vậy, không thể để hắn gϊếŧ hai người đó.”

Lúc này, những nam đệ tử đứng xung quanh mặt mày đều biến sắc, bay lên không trung, đuổi theo Lục Trần.

“Đợi đã, hắn lêи đỉиɦ Thần Phong.”

“Đó là nơi Thánh chủ cư ngụ.”

“Hắn rốt cuộc có thân phận gì, sao có thể đến nơi đó.”

Một đám người đuổi theo được một lúc, nhìn thấy Lục Trần đã đến đỉnh Thần Phong, bọn họ lần lượt dừng lại, họ đều là đệ tử bình thường, trên Thần Phong, người khiến họ ngưỡng mộ sùng bái đang ở đó, Thánh chủ tuyệt thế vô song, được người đời gọi là Diêu Hi tiên tử.

Chưa kể đến bọn họ, cho dù Hoàng giả nếu không nhận được mệnh lệnh cũng không dám lên đó.

Họ chỉ đành dừng bước, nhìn theo bóng dáng của Lục Trần càng ngày càng xa.

“Nhanh thông báo cho hai vị Hoàng giả biết rằng đệ tử của họ đã bị bắt.”