“Sư đệ, ta giúp ngươi bóp vai.”
“Sư đệ, ta giúp ngươi bóp chân.”
Nhanh chóng, lại có hai sư tỷ phản ứng tương đối nhanh, một người đi tới sau lưng Lục Trần dịu dáng bóp vai cho hắn, một người thì đứng bên chân Lục Trần, êm ái bóp chân cho hắn.
“Sư đệ, có muốn ăn trái cây không?” Lại có thêm một sư tỷ lấy ra một chùm nho tím óng ánh, muốn dựa vào nó cám dỗ Lục Trần.
“Ừ.”
Ánh mắt Lục Trần nữa khép, lộ ra bộ dáng hưởng thụ.
Vị sư tỷ này vừa nghe hắn nói, lập tức bóc vỏ nho, sau đó bản thân ngồi xổm xuống bên cạnh đưa nho lên miệng hắn.
“Sư đệ, muốn uống trà không? Nửa tháng trước ta ra ngoài lịch luyện, đi ngang qua tuyết sơn có hái một gói trà băng vụ, không chỉ uống ngon còn có thể điều chỉnh huyết khí.” Bên cạnh. lại có nữ sư tỷ nghĩ biện pháp lấy lòng, thử thăm dò hỏi.
“Pha đi.”
Lục Trần lười biếng nói.
“Được.”
Vị sư tỷ này bắt đầu động thủ, trực tiếp lấy một lá trà đặt vào trong ly, thúc dục linh lực gia tăng nhiệt độ.
Xung quanh còn có một nhóm sư tỷ đang tiếc nuối, bởi vì một số việc nên làm đều bị cướp mất rồi.
Đến nỗi đám nam đệ tử xung quanh ánh mắt hâm mộ sắp lồi ra ngoài.
Cái gì là đỉnh cao đời người, đây chính là đỉnh cao đời người.
Có sư tỷ xoa vai bóp chân, còn có bên cạnh lột vỏ nho đưa đến bên miệng, còn có người bên cạnh pha trà, trình độ xa hoa hưởng thụ cao nhất.
Mặc dù phần lớn nam đệ tử rất hâm mộ Lục Trần, nhưng số ít khác lại tức giận vô cùng. Bởi vì nữ thần bọn họ thích đang chăm sóc một tên nam tử xa lạ, điều này khiến cho bọn họ đố kỵ phát điên, rất muốn ăn luôn Lục Trần.
Chủ yếu là hưởng thụ như vậy cũng được rồi, hắn còn chỉ đạo ngay trước mặt bọn họ, nói cái gì sức lực bóp vai mạnh một chút, nho ăn rất ngon, nhất là nho do sư tỷ tự tay đưa đến bên miệng ngon hơn, vâng vâng.
Vừa hưởng thụ,vừa kí©h thí©ɧ bọn họ.
Đơn giản là thiếu đánh vô cùng.
“Con mẹ nó, không phải là có mấy viên đan dược rách thôi sao, chảnh cái gì mà chảnh.” Nam đệ tử lúc trước lên tiếng châm chọc Lục Trần không kiềm chế được đứng một bên mắng một câu.
“Đan dược rách, ngươi có không?” Lục Trần nói nhẹ bẫng, thiếu chút nữa khiến hắn nghẹn chết.
Phá Vương đan cực phẩm đương nhiên không phải đan dược rách, cũng không phải cải trắng trên đường, chủ yếu xuất phát từ lòng đố kỵ, nhiệt huyết dâng trào nên mới không kiềm được lên tiếng châm chọc một câu.
Trong Thánh địa Dao Trì, có hàng trăm ngọn linh sơn lớn nhỏ, có ngọn thì hùng vĩ tráng lệ, có ngọn thì thẳng đứng hiểm trở, ngọn thì hào hùng khí thế, ngọn thì quanh co khúc khuỷu, các đệ tử đều cư trú trên những ngọn linh sơn này.
Cách quảng trường nơi Lục Trần đang đứng khoảng năm ki-lô-mét có một ngọn linh sơn, ngọn linh sơn này được bao phủ bởi màn sương trắng xoá, những tán cổ thụ xum xuê với độ cao ước chừng mười nghìn mét, trên Vân Đài ở lưng chừng núi, một gốc Vân Khách Tùng già cỗi cắm rễ, đứng tại nơi này, có thể nhìn xuống cảnh đẹp ở xung quanh.
Bên cạnh Vân Khách Tùng là một động phủ, không lâu sau, một thanh niên với tướng mạo xuất chúng bước ra khỏi động, đứng trên núi Vân Đài, phóng tầm mắt về phía xa, tiếp đó đạp lên không trung, bay trong biển mây, hướng về phía quảng trường cách đó không xa.
Thanh niên đó tên là Đỗ Nghị, mới đi được vài trăm mét, bên cạnh bỗng vang lên tiếng chào kinh ngạc.
“Ơ, Đỗ huynh, huynh cũng xuất quan à.”
Đỗ Nghị xoay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên mặc áo trắng, oai phong tao nhã, liền nở nụ cười: “Dư huynh, thật là trùng hợp.”
“Ừm.”
Dư Quân gật đầu, đáp: “Bế quan ba tháng, sự hiểu biết đối với Lưu Vân chưởng chỉ mới chập chững vài bước, vẫn mãi không thông suốt được, ra ngoài thư giãn, nghỉ ngơi vài ngày, điều chỉnh lại tâm trạng.”
“Nhân tiện, Lạc Diệp đao pháp của huynh luyện đến đâu rồi?” Ngừng một lúc, Dư Quân hỏi.
Đỗ Nghị đáp: “Cũng ổn, vừa mới nắm được bề nổi thôi, chuẩn bị ra ngoài luyện tập.”
“Cùng đi đi.” Dư Quân cười, nói.
Hai người bèn bay cạnh nhau, vừa đi vừa trò chuyện.
Đỗ Nghị và Dư Quân đều là Siêu Phàm cảnh viên mãn, tuy nhiên họ không phải là Siêu Phàm cảnh viên mãn bình thường, sức mạnh của họ vượt xa hơn cả Siêu Phàm đỉnh cấp, ở Thánh địa Dao Trì cũng có chút tiếng tăm.
Trong số đó, cha của Đỗ Nghị là một vị Vương giả tuyệt đỉnh, tuy số lượng Vương cảnh ở Thánh địa Dao Trì đã lên hàng nghìn, nhưng chỉ có vài chục vị Vương giả tuyệt đỉnh, cũng được xem là có chút quyền lợi.
Bởi vì cha của hắn gia nhập Thánh địa Dao Trì, là trưởng lão ngoại môn của Thánh địa Dao Trì, vì vậy Đỗ Nghị dựa vào mối quan hệ ruột thịt này gia nhập vào Thánh địa Dao Trì.
Nhưng hắn vốn cũng là người có tính cạnh tranh, dựa vào những nỗ lực vượt bậc của mình, bái một vị Hoàng giả làm sư phụ, có được tuyệt kỹ Lạc Diệp đao pháp, nhưng đáng tiếc, tuyệt kỹ của Hoàng giả này thuộc loại võ thuật cấp Hoàng, rất khó lĩnh hội, tuy bọn họ có tài năng thiên bẩm, nhưng cũng chỉ mới chập chững vài bước mà thôi.
Sư phụ của Dư Quân cũng là một Hoàng giả, hắn được sư phụ truyền dạy cho Lưu Vân chưởng.
Ban đầu, khi Đỗ Nghị và Dư Quân vừa gặp mặt, chẳng ai chịu phục ai, đáng tiếc, sau vài lần giao đấu, cả hai tán thưởng lẫn nhau, không đánh không quen biết, trở thành bạn tốt, chuyện này cũng được xem là một câu chuyện đẹp.
Chẳng mấy chốc, hình dáng của quảng trường đã lọt vào trong tầm mắt của hai người, bọn họ từ từ hạ người, xuyên qua các tầng mây, có thể nhìn thấy các sư huynh sư tỷ đồng môn đứng ở quảng trường.
“Ơ, sao các đệ tử bên dưới lại tụ lại một chỗ vậy?”
“Không biết đã xảy ra chuyện gì, chúng ta xuống xem thử.”
Đỗ Nghị và Dư Quân đồng thanh, sau đó sà về phía mặt đất, không bao lâu sau, cả hai đã đến quảng trường phía dưới, cách đó không xa, một đám đệ tử vây quanh, không biết là đang làm cái gì.