Chương 93: Đỉnh cao đời người (1)

Trên vầng trán bóng loáng của Đường Tĩnh thoáng qua vài vạch đen, thầm mắng một câu sắc lang, cái tên sư đệ đầu nổ tiểu sắc lang, hít sâu, âm thầm cảnh cáo bản thân không được tức giận, mỉm cười nói: “Đương nhiên vẫn là nụ hôn đầu, nếu không ngươi cho rằng sư tỷ là loại người gì, nữ nhân thủy tính dương hoa sao.”

Nghe thấy lời của Đường Tĩnh, ánh mắt người xung quanh sáng lên, chẳng qua lập tức không vui nổi nữa, bởi vì Đường Tĩnh sư tỷ sắp phải tiễn đưa nụ hôn đầu của mình rồi.

“Vậy thì tốt, sư tỷ, tới đi, ta sẽ không phản kháng.” Lục Trần nói xong, ngước mặt lên, nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc ý nàng ngắt hái.

Mọi người xung quanh: “…”

Nhìn bộ dạng đê tiện của sư đệ đầu nổ, thật sự càng nhìn càng muốn đánh người.

Đường Tĩnh khẽ cắn răng, nhanh chóng chạm một cái lên má Lục Trần, chạm vào liền lập tức tách ra, sau đó nàng nhanh chóng lui ra mấy bước, gương mặt quyến rũ hơi hơi ửng đỏ, rất là kiều mỵ.

“Sư đệ, ta hôn ngươi rồi, được rồi chứ.” Gò má Đường Tĩnh nóng lên, dùng đôi mắt to trong long lanh nhìn Lục Trần.

Đừng thấy bề ngoài nàng tỏ ra phóng đãng, thật ra bên trong lại rất thuần khiết. Từ trước đến nay chưa từng có tên nam nhân thối nào chiếm được tiện nghi từ nàng, hôm nay lại để một tên tiểu sư đệ vừa mới nhập môn được như ý, mặc dù chỉ chạm một chút là đã tách ra nhưng cũng đã lấy đi nụ hôn đầu của bản thân.

Phần lớn nam đệ tử xung quanh nhìn thấy một màn nữ thần trong mộng của bọn họ hôn nam nhân khác, trong lòng muốn khóc, rất muốn say mèm một trận, đồng thời ánh mắt nhìn người nào đó cũng mang theo tức giận nồng đậm, tên khốn chết tiệt này, có đan được là muốn làm gì thì làm sao.

Chẳng qua nếu suy nghĩ kỹ thì hắn thật sự có thể muốn gì làm đó thật.

Lục Trần mở mắt ra, chép chép miệng: “Mặc dù không có cảm giác nhưng sư tỷ cũng coi như tuân thủ cam kết, Phá Vương đan tặng cho ngươi.”

Đường Tĩnh nhanh chóng nhận lấy đan dược từ trong tay Lục Trần, mở ra kiểm tra, lúc này mọi người xung quanh chờ đợi nhìn Đường Tĩnh, một số nữ đệ tử hy vọng Phá Vương đan của sư đệ đầu nổ thật sự là thuần độ tám phần.

Ngược lại các nam đệ tử lại hy vọng là giả.

Phá Vương đan thuần độ tám phần hiếm có đến mức nào, phải cần bản thân Uyên thánh xuất thủ mới có thể làm ra được, bọn họ không tin thứ sư đệ đầu nổ lấy ra là thật.

Bức thiết hy vọng nó là giả, sau đó đợi Đường Tĩnh sư tỷ thẹn quá hóa giận, dạy dỗ sư đệ đầu nổ một trận.

“Đa tạ sư đệ tặng đan.”

Mặc dù Đường Tĩnh có hơi tức giận nhưng phẩm chất đan dược là thật, không có nói quá, nỗi tức giận trong lòng giảm đi rất nhiều, ôm quyền với Lục Trần, Đường Tĩnh ngự không bay đi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.

“Đan dược là thật.”

Chúng đệ tử xung quanh hơi sững sờ, đan dược là thật, rất nhiều nữ đệ tử cảm thấy tiếc nuối, các nàng đã dừng chân tại Nguyên Thần cảnh viên mãn rất lâu rồi, chỉ còn thiếu một Phá Vương đan cực phẩm đến hỗ trợ phá cảnh, các nàng không dám tùy tiện thử, sợ thất bại trong gang tấc.

Lúc trước nên khen sư đệ đầu nổ, nói không chừng đan dược sẽ là của các nàng, giờ thì hay rồi bị Đường Tĩnh chiếm mất món hời này.

“Ai da, còn mười viên Phá Vương đan tạm thời chưa cần dùng đến, khó chịu ghê.” Lục Trần đứng bên cạnh thở dài một hơi.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người bỗng sáng lên.

“Sư đệ, ngừng bước trò chuyện.”

“Sư đệ, tỷ tỷ có chuyện muốn xin ngươi.”

Trong nháy mắt bảy tám sư tỷ Nguyên Thần cảnh xúm xụm lại, vây quanh Lục Trần vào giữa.

Người xung quanh hơi sững sờ, tên khốn này còn khoảng mười viên Phá Vương đan, món hàng sao lại tồn tại nhiều như thế, chẳng lẽ sư đệ đầu nổ là thái tử gia của Đan Thánh điện, đặc biệt đến Thánh địa Dao Trì quá độ, cho nên hắn mới có nhiều cực phẩm Phá Vương đan đến vậy.

Đan Thánh điện, môn phái Hoang vực siêu nhiên, một môn phái tụ tập một đám luyện đan sư.

Môn phái này có luyện đan sư bát phẩm tọa trấn, chính là Đan thánh.

Ngoài đều này ra, luyện đan sư thất phẩm đỉnh phong cũng có tới mấy vị.

Đan dược sản xuất ở Đan Thánh điện không chỉ có phẩm cấp cao mà phẩm chất cũng cao. Phá Vương đan thuần độ bát phẩm, Uyên Thánh chỉ khi có cảm giác tay mới luyện chế ra một viên, sư đệ đầu nổ nhất định là người đến từ Đan Thánh điện.

Trong phút chốc, ánh mắt chúng đệ tử nhìn Lục Trần nóng hừng hực, người này chính là cái đùi to nha, ôm chắc còn sợ không có đan dược sao.

“Sư đệ đầu nổ, ngươi…”

Một nam đệ tử mặt mũi nịnh cười quyến rũ đi đến muốn vuốt mông ngựa.

“Cút.”

Lục Trần nổi giận rồi!

Mẹ nó, nghe thấy ba chữ đầu tóc nổ liền thấy khó chịu.

“Được thôi.”

Nam đệ tử này đáp lời, quay người rời đi. Không phải hắn sợ sự tức giận của Lục Trần mà là vì bên cạnh có mấy mươi đôi mắt cọp cái xanh lè đang nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn toàn thân sợ hãi, trực tiếp rời khỏi.

“Ai da, mệt quá!” Lục Trần vươn vai một cái.

“Sư đệ, ở đây có cái ghế làm bằng da hổ, nằm trên đó rất mềm mại, nếu sư đệ mệt thì nằm một lúc đi.” Bên cạnh, một nữ sư tỷ phản ứng tương đối nhanh nhạy, lập tức lấy một cái ghế da hổ sặc sỡ từ trong nạp giới ra, đặt trước mặt Lục Trần.

“Cảm ơn sư tỷ, sư tỷ ngươi thật thấu hiểu lòng người.” Lục Trần cười híp mắt nói, sau đó thuận thế nằm lên ghế.