Nữ tử xinh đẹp có phần không chân thật trước mặt chính là Nhị sư phụ Diêu Hi của hắn, người đứng đầu Thánh địa Dao Trì, được mọi người gọi là Diêu Hi tiên tử, không chỉ tài hoa phong nhã, mà hơn nữa còn có tu vi cái thể, là đệ nhất cưởng giả trong danh sách mạnh nhất Hoang vực, là mỹ nhân số một của Hoang vực, được vô số người theo đuổi và ngưỡng mộ.
“Ừ.”
Diêu Hi khẽ ừ, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, đôi mắt đẹp long lanh, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mỉm cười: “Ta nghe Nghênh Hạ nói ngươi đã rời đi từ ba tháng trước, tại sao lại đến chỗ Nhị sư phụ muộn như vậy, chẳng lẽ do hoàn cảnh của chỗ Nhị sư phụ ở đây không tốt bằng chỗ của Nghênh Hạ sao?”
“Đương nhiên không phải.” Lục Trần trả lời: “Ta tranh thủ thời gian trở về Đại Tề thăm phụ thân.”
“Đúng rồi Nhị sư phụ, đây là Băng Liên ngàn năm, đệ tử đặc biệt mua nó để hiếu kính ngươi, hy vọng Nhị sư phụ giữ mãi tuổi thanh xuân, dung nhan không bao giờ già đi.” Lục Trần lấy ra một đóa Băng liên từ trong nhẫn không gian, màu trắng tinh khiết, trong suốt như pha lê, có dòng năng lượng không thể giải thích được.
Băng Liên ngàn năm, một thứ phi phàm, còn quý hơn cả đan dược thất bát phẩm.
“Cũng coi như là tên nhóc nhà ngươi có lòng.” Trong đôi mắt xinh đẹp của Diêu Hi chứa đựng nụ cười, nàng nhẹ nhàng vẫy bàn tay trắng nõn, chỉ thấy đóa Băng Liên ngàn năm tuổi trong tay Lục Trần đã bay đến trong tay Diêu Hi, sau đó biến mất.
Diêu Hi hỏi: “Trước đó ngươi đã gây ra quậy phá một trận ở Thánh thành, cảm thấy những thanh niên đồng lứa ở Hoang vực so với Thanh vực thì thế nào.”
Lục Trần nói: “Yếu, rất yếu, không thể so với mấy người ở Thanh vực.”
“Ừ.”
Diêu Hi rất hài lòng với câu trả lời của Lục Trần, nếu như không phải là câu trả lời này, có thể nàng sẽ tức giận, suy cho cùng thì nếu đồ đệ mà năm người nàng bồi dưỡng muốn đại chiến mấy chục trận với truyền nhân mà các Thánh địa bình thường bồi dưỡng ra thì đúng là nhất định sẽ làm mất hết mặt mũi của các nàng.
Dừng lại một chút, đôi môi đỏ mọng của Diêu Hi khẽ mở, nói: “Đừng xem nhẹ, Hoang vực vẫn có nhân tài, lần này ngươi đến Hoang vực này năm năm, nhất định phải đánh bại mọi đối thủ trong cùng một cảnh giới, như vây thì sau khi ngươi đến Đế Nữ vực này mới có thể cạnh tranh với thiên tài ở nơi đó.”
Lục Trần bĩu môi nói: “Nhị sư phụ, ngươi có đánh giá cao cao Đế Nữ vực quá không, ta cảm thấy thực lực cũng không kém Thanh vực bao nhiêu.”
Về phương diện này, Lục Trần căn bản là không để tâm, bởi vì một số truyền nhân của các Cổ giáo ở Thanh vực đã lên đài gần như đã bị mình đánh bại hết, khó ai địch lại được, cho nên đối với điểm dừng tiếp theo là Đế Nữ vực, Lục Trần cũng không quá chú ý.
Diêu Hi thản nhiên nói: “Không thể xem nhẹ.”
“Trong khoảng thời gian tiếp theo cứ ở chỗ này của ta để tu hành đi, tẩm cung đã sắp xếp hết cho ngươi rồi, ngươi đã trở thành sinh mệnh Siêu Phàm, đã có thể tu hành Luyệt Thể quyết rồi.” Diêu Hi thay đổi chủ đề, vươn ngón tay trắng như ngọc của mình ra, chỉ vào ấn đường của Lục Trần.
Một tia sáng trắng đi vào trong đầu Lục Trần.
“Đây là chương nhập môn của Lôi Đình Luyện Thể quyết, có thể xếp vào hàng ba vị trí trong số tất cả các Luyện Thể quyết, dùng sấm sét để rèn luyện thân thể, cực kỳ bá đạo, trong lúc tu hành cần phải có thiên tài địa bảo để hỗ trợ, nếu không cơ thể sẽ không chịu được.” Diêu Hi nói.
“Sấm sét để rèn luyện thân thể.” Lục Trần choáng váng, hít vào một hơi lạnh.
Phải biết rằng sấm sét là sức mạnh tự nhiên, có sự khủng khϊếp mai diệt vạn vật, ít nhất phải có thể xác của Hoàng giả tuyệt đỉnh mới có thể chống lại sự tẩy lễ của sấm sét, hơn nữa đây là người nổi bật nhất trong số các Hoàng giả tuyệt đỉnh.
Bởi vì để tu luyện đến Hoàng cảnh, nhất định phải vượt qua lôi kiếp, dùng sấm sét luyện hóa thân thể và linh hồn, cả người nhận được lôi kiếp tẩy lễ, thăng hoa tột cùng, thoát thai hoán cốt, tôi luyện ra thánh thể.
Vượt qua lôi kiếp, thành Thánh cảnh, có nghĩa là Siêu Phàm nhập Thánh.
Tuy nhiên, rất nhiều Hoàng giả đã chết do thiên kiếp, hồn phi phách tán.
Bản thân mình cũng chỉ ở Siêu Phàm cảnh, làm sao ta có thể chống lại tẩy lễ của thiên lôi.
Lục Trần vốn còn nghĩ rằng Luyện Thể quyết mà Nhị sư phụ đưa ra chắc chắn không phải là rau cải ngoài chợ, nhưng ngàn vạn lần không ngờ lại bá đạo đến vậy, dùng sấm sét để rèn luyện thân thể, cái này ai có thể dễ dàng thử chứ, không cẩn thận là sẽ đi đời luôn.
Khi ở Thanh vực, Lục Trần biết rằng truyền nhân của các Cổ giáo, Thánh địa, con đường mạnh nhất bọn họ phải đi, tu hành Luyện Thể quyết thường là dùng các loại sức mạnh thiên nhiên như cực viêm hoặc là băng sương để tôi luyện thân thể, đồng thời sử dụng bảo vật để hỗ trợ luyện thể, nhưng vẫn có rất nhiều thảm án xảy ra, ví dụ như có một số truyền nhân bị lửa cháy bừng bừng đốt, còn chưa kịp khiêng đi thì đã trực tiếp bị đốt sống thành than đen.
Cũng có một số tôi luyện thân thể của trong các hang động sông băng, các khu vực cực lạnh, trực tiếp bị đóng băng thành các bức tượng băng.
Nói chung là, việc luyện thể vô cùng khó khăn, nhất là bước đầu tiên, khó như lên trời, nếu vượt qua được thì chắc chắn sẽ vang danh vạn dặm, còn nếu không vượt qua được thì sẽ tan thành mây khói, trở thành một nhúm đất vàng.
Vẻ mặt Lục Trần đau khổ: “Nhị sư phụ, có Luyện Thể quyết nào dễ hơn hay không, không có nguy hiểm đến tính mạng như loại kia...”