Chương 78: Thánh nữ sa ngã (2)

Bọn họ khoanh tay, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, chờ mong Liễu Khuynh Thành nói ra mấy lời nói từ chối khiến đối phương vô cùng xấu hổ, ví dụ như ta không nể mặt, ngươi không xứng vân vân, dù thế nào đi nữa bọn họ đều hy vọng lời Liễu Khuynh Thành nói ra càng khó nghe càng tốt.

Sau khi đồ điên này bị từ chối, bọn họ ở đó cười nhạo cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đoán chừng đồ điên này sẽ xấu hổ vô cùng.

Ừm, kịch bản thật hoàn mỹ.

“Được.”

Liễu Khuynh Thành nhếch môi lên, giọng nói vẫn êm tai dễ nghe, khiến người ta say mê.

“Ha ha, đồ điên ngươi bị từ chối…”

Khi Liễu Khuynh Thành mở miệng, đã có người vội vã bỏ đá xuống giếng, nhưng lời còn chưa nói hết, trực tiếp hóa đá, người xung quanh bao gồm cả ba vị Vương giả của Thánh địa cùng với hoàng huynh của Liễu Khuynh Thành vân vân đều đồng thời dừng suy nghĩ.

Bọn họ cảm thấy lỗ tai xuất hiện ảo giác, chứ không phải nghe lầm.

Vì sao Liễu Khuynh Thành lại sẽ đáp ứng lời mời như vậy, mới vừa rồi rõ ràng rất tức giận.

Lục Trần nói: “Ta mới đến, không biết Thánh thành có đồ ăn ngon gì, ngươi dẫn đường đi.”

“Được.” Liễu Khuynh Thành gật đầu.

“Ta mời khách, ngươi trả tiền.” Lục Trần mỉm cười nói.

Liễu Khuynh Thành lập tức hết lời để nói, nhưng mà cười không lộ răng, nhẹ nhàng gật đầu, coi như trả lời.

Hai người vừa nói vừa đi, rất nhanh đã rời khỏi đây.

Lưu lại một nhóm người há hốc mồm.

“Thánh nữ sa ngã!” Có người kêu cha gọi mẹ, cảm thấy cuộc đời tăm tối.

Một đám gào khóc thảm thiết, đường đường nữ thần thánh khiết, tại sao có thể đáp ứng yêu cầu của tên khốn này chứ, không tin một màn mới vừa phát sinh là sự thật, hung hăng nhéo mình một cái, phát hiện có cảm giác đau đớn rất nhỏ truyền đến, đây không phải đang nằm mộng mà thật sự phát sinh, nữ thần trong mộng đang cùng tên khốn kia càng đi càng xa.

“Sao hoàng muội có thể đáp ứng loại yêu cầu này chứ?” Hoàng huynh của Liễu Khuynh Thành là Liễu Thành gần như hóa đá, chẳng lẽ hai người có quen biết sao, bởi vì mới vừa rồi hai người đang đánh đố, giọng điệu nói chuyện giống như có quen biết, nhưng lời nói chuyện rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, Liễu Thành đều bối rối.

“Đi, đi xem.”

Liễu Thành nổi giận đùng đùng nói.

Đùa, mới vừa rồi trước công chúng, tên khốn nạn kia dám đưa tay sờ khuôn mặt của hoàng muội, nếu như để cho hai người kia ở riêng, không biết tên khốn kia sẽ làm ra chuyện gì khác người đâu.

Nếu dám làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn, trực tiếp đánh chết.

Liễu Thành thầm nghĩ trong lòng.

Còn có một bó lớn người xung quanh ôm ý tưởng tương tự với Liễu Thành.

Bọn họ đều đi theo, nhìn xem sẽ phát sinh chuyện gì.

Trong đó còn bao gồm ba Vương giả của Thánh địa, bọn họ đều muốn đi nhìn xem, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là tránh cho Thánh nữ bị chiếm tiện nghi.



Liễu Khuynh Thành dẫn Lục Trần đến tửu lâu tốt nhất Thánh địa, bởi vì danh khí của Liễu Khuynh Thành rất lớn, ở Thánh thành không ai không biết không ai không hiểu, khi tiểu nhị của tửu lâu nhìn thấy Thánh nữ Liễu Khuynh Thành dẫn theo một nam tử đến tửu lâu thì tất cả đều trợn tròn mắt.

Bọn họ chưa từng thấy thánh nữ cao cao tại thượng này thân cận với một nam tử nào như thế.

Liễu Khuynh Thành dựa theo yêu thích của mình, đặt một bàn đặc sản miền núi.

Mặc kỳ lân kho, cánh chim sơn ca chua ngọt, thịt thiên ma trộn rau vân vân.

Nghe tên thì dễ nghe, có vẻ cao cấp, nhưng thật ra đều là thịt yêu thú bình thường, ví dụ như mặc kỳ lân kho, nguyên liệu hóa ra là ếch có màu đen, thịt loài ếch này nhẵn mịn, dùng để kho quá ngon.

Còn có chim sơn ca chua ngọt tương tự, cũng chính là cánh của một loại yêu thú họ phi cầm, lấy nó để chế biến món chua ngọt, thịt thiên mã trộn rau là một loại tộc đàn yêu thú cấp thấp tên là lân mã, bởi vì chất thịt chắc nịch, thích hợp hấp chín trộn rau.

Chờ hai người gọi đồ ăn xong, một đám người theo đuôi tiến vào, một là hai người Liễu Thành và Ngô Tuấn ngồi bên cạnh bọn họ, ánh mắt Liễu Thành hung ác nhìn chằm chằm vào Lục Trần, không hề rời đi một khắc, giống như nếu dời mắt đi, ục Trần sẽ chiếm tiện nghi của hoàng muội hắn vậy.

Sau khi hai người này đi vào, ngoài cửa lại có một nhóm người xông đến đây, lực chú ý của mỗi người đều rơi lên trên người Lục Trần, lo lắng giống hệt như Liễu Thành, ánh mắt không hề dời khỏi trên người Lục Trần, chỉ sợ Lục Trần làm xằng bậy.

“Đây đều là người theo đuổi ngươi sao?” Lục Trần nhếch miệng lên, người theo đuổi vị sư muội này không phải nhiều bình thường.

Liễu Khuynh Thành xấu hổ, nói: “Đừng để ý đến bọn họ.”

Gần hai ba phút, đại sảnh to lớn đã bị người từ bên ngoài chiếm hết, hơn hai trăm cái bàn đều đủ quân số, xung quanh còn có rất nhiều người không có chỗ ngồi cùng với ngoài cửa còn có một nhóm người đang dòm vào bên trong, chủ yếu không chen vào được.

Một màn kỳ dị này dọa sợ chưởng quầy và tiểu nhị của tửu lâu, vì sao những người này lại tụ tập đến tửu lâu của bọn họ vậy, nhưng mà nhanh chóng nhẹ nhõm.

Đoán chừng những huynh đệ này đều vì thấy dung nhan của Liễu Khuynh Thành, đi theo Liễu Khuynh Thành đến đây.

Có câu, mỹ nữ không chỉ có thể khiến cảnh đẹp ý vui, lại còn có thể khiến khẩu vị người ta mở rộng ra.

Nhưng mà, quá nhiều người, bàn ăn không đủ.

Ví dụ như trên một hành lang bên cạnh có bảy tám người đang đứng, bọn họ không có bàn ăn, tiểu nhị xấu hổ nói: “Xin lỗi khách quan, không còn bàn, ngươi xem…”

“Không sao.”

Thanh niên cầm đầu mỉm cười, lấy một cái bàn từ trong nạp giới ra, đặt ở chính giữa đường, nói: “Chúng ta tự chuẩn bị bàn rồi, tửu lâu các ngươi bưng thức ăn lên như bình thường là được, thực đơn theo giá bình thường, ta đều sẽ không thiếu một xu của ngươi.”

Người bên cạnh tiếp thêm một câu: “Nếu bát đũa không đủ, chúng ta đều tự chuẩn bị bát đũa rồi.”