Dừng một chút, Hứa Thừa tức giận nói: “Nếu ngươi không đánh lén, ta có thể đại chiến ba trăm hiệp với ngươi.”
“Nói xong rồi à.”
Lục Trần không chút để ý hỏi.
“Đến đi, không cho phép đánh lén.” Hứa Thừa nhanh chóng nói xong, điều động sức mạnh toàn thân.
Lục Trần đi một bước về phía Hứa Thừa, tốc độ giống như trong nháy mắt đi đến trước mặt hắn, nâng bàn tay lên ấn lên ngực hắn, xì xì, thân thể Hứa Thừa giống như là một con diều đứt dây bay ra ngoài.
Lần này bay xa hơn, ít nhất hơn hai trăm mét.
“Thiếu gia, thiếu gia.”
Mấy người hầu già của Hứa Thừa thất kinh, đuổi theo, sợ thiếu gia nhà mình chết.
Người xung quanh lại không nói gì, cạn lời nghẹn lời.
“Haizz, một người có thể đánh cũng không có.” Lục Trần đứng ở giữa sân, tiếc nuối thở dài một hơi, tư thái kiêu ngạo này dừng trong mắt mọi người, rất nhiều chàng trai trẻ trung khỏe mạnh trong mắt nộ khí dâng trào, nắm tay nắm lại.
Ba Vương giả im lặng không nói, bọn họ không thể không thừa nhận, thanh niên này rất mạnh.
“Ta đến chiến với ngươi.”
Lại là một thanh niên đứng trên không, đứng đối diện Lục Trần, chắp hai tay sau lưng, mở miệng nói: “Thiên hạ to lớn, người tài ba xuất hiện lớp lớp, để Hoàng Thăng ta đến chiến ngươi.”
“Cút.”
Lục Trần lại là một bàn tay vung ra, linh lực hùng hậu giống như núi cao, đập vào trên người Hoàng Thăng.
xì!
Thương thay cái tên Hoàng Thăng này, vừa mới nói xong, trực tiếp đã bị một bàn tay của Lục Trần đánh bay đi, huyết vụ văng tung tóe, rơi ngoài hai ba trăm mét, sống chết không rõ.
“Có chút thú vị.”
Trong đám người, một thanh niên hắc y theo dõi Lục Trần, cái miệng của hắn cong lên một ý cười, phối hợp với khuôn mặt trắng bệch, giống như lệ quỷ nhếch miệng, cộng thêm trên người tràn ngập khí tức âm lãnh, khiến cho người xung quanh cách hắn rất xa.
“Ha hả, đây là sinh mệnh Siêu Phàm, không phải Siêu Phàm cảnh, xem ra lột xác rất viên mãn, không biết ta có thể chiến hắn không.” Có một chỗ, một thanh niên khí chất vô song, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, ánh mắt phong duệ nhìn chằm chằm Lục Trần.
“Thiếu chủ, ngươi Siêu Phàm nhập đạo, tự chém ba lần, sống chết quẩn quanh, ai có khí phách của ngươi, ở Hoang vực ngươi có thể xưng tôn.” Một lão bộc khí tức mơ hồ bên cạnh, đánh giá hắn rất cao.
“Thánh nữ các ngươi đâu, sao không ra nghênh đón ta.” Lục Trần nhìn về phía đệ tử Thánh địa Dao Trì hỏi.
“Phi.”
Một đám đệ tử Dao Trì thầm phun một ngụm, thánh nữ thân phận thế nào, ngươi lại là thân phận thế nào, làm sao thánh nữ có thể tới gặp ngươi, cho dù là người xung quanh cũng cạn lời, người này thật đúng là ngang ngược.
“Nói cho thánh nữ các ngươi một câu, nói Lục Trần đến rồi, kêu nàng qua đây.” Lục Trần nhìn xung quanh một cái, thản nhiên nói.
“Lục Trần.”
“Sao chưa nghe nói qua.”
Người xung quanh nghe thấy Lục Trần tự báo họ tên, thoáng có chút nghi hoặc, với bọn họ, thanh niên cuồng vọng này chiến lực biếи ŧɦái, kém nhất cũng là hậu thế Hoàng giả, nhưng mà chưa nghe nói có nhân vật tên Lục Trần.
Hơn nữa, trong một đám người mà thiên phú cao nhất Hoang vực, không có tên Lục Trần.
“Lục Trần.... lẽ nào là sư huynh của ta.”
Cách hơn một ngàn mét, tòa nhà mười tầng của quán rượu, Liễu Khuynh Thành đứng đây, bởi vì đề tài có liên quan đến nàng, nàng không thể lộ diện, nhưng mà không có nghĩa là nàng không chú ý, nàng cũng muốn nhìn thử là cuồng đồ nào đang muốn nàng đi rót rượu.
Liễu Khuynh Thành dáng người cao gầy, duyên dáng yêu kiều, đứng ở đây, giống như một phong cảnh xinh đẹp.
Giờ phút này, trên dung mạo tuyệt mỹ của Liễu Khuynh Thành, mang theo một tia thản nhiên nghi hoặc.
Nàng đã sớm nghe sư tôn nói qua, còn có một sư huynh, vị sư huynh này sinh động ở Thanh vực trong mười vực, vô cùng bất phàm, sớm thành danh, ở Thanh vực cũng là nhân vật phong vân cực kỳ nổi danh.
Nàng không chỉ một lần nghe sư tôn kể về sư huynh này, thiên tư hơn người, tu hành trên mười võ học cấp Thánh, hơn nữa tu hành đến viên mãn, lúc ở Tẩy Tủy cảnh đã nghịch thiên chém qua cường giả Nguyên Thần, bắt thánh nữ Ma môn làm đầy tớ.
Dùng chiến lực đồng cảnh giới, đánh bại mấy truyền nhân Thánh giáo, danh chấn Thanh vực, sau khi vào Siêu Phàm, xâm nhập nơi có Yêu Hoàng tọa trấn, xâm nhập bên trong, lấy trộm thiên tài địa bảo, cướp sạch động phủ yêu hoàng.
Bị đại năng cấp bậc Yêu Hoàng đuổi gϊếŧ mười ngày mười đêm, cuối cùng thong dong chạy thoát.
Sau đó tự chém Siêu Phàm đạo cơ, hạ cảnh giới, muốn lột xác sinh mệnh Siêu Phàm chân chính.
Nói thật, nếu không có bối cảnh thâm hậu như chỗ dựa là Thánh giáo, cổ lão Đạo thống vân vân, võ giả Tẩy Tủy cảnh rất khó làm được danh chấn một vực, nhưng mà vị sư huynh thần bí này của nàng lại làm được.
Quả thực nghe rợn cả người.
Bên tai thường xuyên nghe sư tôn tiêm nhiễm, Liễu Khuynh Thành có một tia ấn tượng đối với vị sư huynh chưa bao giờ gặp mặt này, hơn nữa gần đây còn nghe thế tôn nhắc tới, ước hẹn năm năm lập tức tới rồi.
Tuy rằng nàng không biết ước hẹn năm năm là cái gì, nhưng mà sư tôn đã nói, sắp tới sư huynh của nàng sẽ đến Thánh địa Dao Trì.
Mà nàng cũng có một cảm giác chờ mong đối với đại sư huynh anh tuấn uy vũ chưa từng gặp mặt.
Hơn nữa, ở cả Hoang vực, còn là ở dưới chân núi Thánh địa Dao Trì, ai dám chỉ tên nói họ kêu nàng rót rượu, có lẽ chỉ có sư huynh chưa bao giờ gặp mặt dám.
“Khà khà, nghe nói Liễu Khuynh Thành lớn lên cũng không tệ lắm, nếu diện mạo cũng ổn, có thể làm a hoàn bưng trà rót nước ở bên cạnh ta.” Cùng lúc đó, Lục Trần ở giữa sân, khà khà cười nói.
Khóe miệng có một tia hèn hạ.
Liễu Khuynh Thành lung lay muốn ngã, ấn tượng đại sư huynh ban đầu trong lòng nàng còn xem như oai hùng bất phàm, nháy mắt hóa thành hư ảo.