Khổng Châu vui vẻ nghĩ.
Ba ngày trôi qua, Khổng Châu phủi quần áo, chỉnh lại một chút, đứng ở cửa, hắn chuẩn bị nghênh đón Hoàng giả bên trong phòng, theo lẽ thường, chắc hẳn đã đột phá Hoàng cảnh mới có thể hấp thụ nhiều linh thạch như vậy.
Có lẽ hắn còn quen biết với Hoàng giả bên trong, suy cho cùng, Vương giả tuyệt đỉnh của Hoàng triều Khổng Tước cũng chỉ có vài người.
Trong phòng, Lục Trần sau khi đột phá, ổn định cảnh giới, sau khi đột phá đến Siêu Phàm cảnh, giác quan của hắn trở nên cực kỳ nhạy bén, có thể nghe thấy những động tĩnh nhỏ nhặt nhất, chẳng qua là trong phòng còn có cấm chế, ngăn cách mọi thứ.
Tuy nhiên, khí huyết trong người hắn rất dồi dào, nếu không kiềm chế hơi thở, để khí huyết tràn ra tự do, có thể khiến cho người khác cảm thấy bị áp chế.
Tùy ý giơ tay lên, cơ thể thuần khiết giải phóng nguồn sức mạnh tràn trề.
Mọi chuyển động đều mang theo khí chất khó tả.
“Hừm, rốt cục đã đột phá đến sinh mệnh Siêu Phàm, có thể đến báo cáo kết quả cho Nhị sư phụ Diêu Hi rồi.” Lục Trần tự nói với chính mình.
Sau đó, mở cửa bước ra ngoài.
“Hoan nghênh Hoàng giả xuất…” Vừa mở cửa, Lục Trần đã nghe thấy tiếng chúc mừng, sau đó nhìn thấy một nam tử trung niên tươi cười đứng ở trước mặt.
Nam tử trung niên này đương nhiên là chưởng quỹ của Bích Vân khách điếm.
Khổng Châu nhìn thấy cửa mở, khóe miệng mỉm cười, lời lẽ cung kính, nhưng vẫn chưa dứt lời thì đã choáng váng một phen, bởi vì người bước ra từng trong phòng là một thanh niên vô cùng trẻ tuổi.
Đánh giá kỹ càng một lượt, dao động cảnh giới của đối phương có chút giống với Siêu Phàm cảnh, lại có chút giống với Nguyên Thần cảnh, nhưng hắn lại không cảm nhận được sức mạnh tinh thần của đối phương.
Siêu Phàm cảnh!
Khóe miệng của Khổng Châu giật giật, hắn nghĩ mãi cũng chẳng ra, sao lại là một Siêu Phàm bước ra, Hoàng giả đã nói đâu.
Khổng Châu sững sờ tại chỗ.
Lục Trần cũng lờ mờ không rõ, nghênh đón Hoàng giả, ai là Hoàng giả chứ.
Hai người nhìn nhau chằm chằm.
“Tiểu tử, ngươi chỉ mới Siêu Phàm.” Một lúc sau, Khổng Châu mới tỉnh táo lại, không thể nào tin được, nói: “Ngươi chỉ mới Siêu Phàm, ban đầu ngươi là Tẩy Tủy cảnh viên mãn, ở bên trong đột phá Siêu Phàm cảnh.”
Lục Trần bình tĩnh đáp: “Đúng vậy.”
Khổng Châu một lần nữa lại không nói nên lời, từ Tẩy Tủy cảnh đột phá đến Siêu Phàm cảnh, sao lại sử dụng nhiều linh thạch đến như vậy, tròn trĩnh một ngàn một trăm vạn linh thạch, hắn lúc đầu từ Tẩy Tủy cảnh đột phá Siêu Phàm chẳng qua chỉ cần bốn năm mươi vạn linh thạch mà thôi.
Tiểu tử này vậy mà đã dùng hẳn mười một triệu linh thạch.
Khổng Châu không nhịn được thốt lên: “Ngươi là loại quái vật gì vậy?”
Khổng Châu nhìn chằm chằm Lục Trần, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, tựa hồ như muốn nhìn thấu Lục Trần, phải nói rằng khí chất của tiểu tử này có chút vượt bậc, vả lại khí huyết ẩn nấp trong cơ thể quả thực mạnh mẽ hơn nhiều so với Siêu Phàm bình thường.
Tuy nhiên, điều này cũng không đủ để tiêu hao một ngàn một trăm vạn linh thạch.
Khổng Châu buồn bực đến mức muốn nôn ra máu, Bích Vân khách điếm hoạt động hàng trăm năm, vụ thua lỗ đầu tiên lại thua lỗ bởi một tên Siêu Phàm cảnh, nếu đối phương là Hoàng giả thì tốt rồi, lỗ chút linh thạch, kết giao với một Hoàng giả, chẳng thiệt chút nào.
Nhưng mất năm trăm vạn linh thạch cho một tên Siêu Phàm cảnh là một tổn thất to lớn.
Lục Trần nói: “Kinh doanh là ngươi tình ta nguyện, sao giờ lại hối hận.”
Lục Trần đi về phía Khổng Châu, toả ra lực lượng khí huyết đáng sợ, Khổng Châu buộc phải lùi lại bốn năm bước bởi sự công kích của luồng khí huyết này.
Khổng Châu lòng đầy kinh hãi, đây là khí huyết mà một Siêu Phàm cảnh nên có sao?
Một Siêu Phàm cảnh tầm thường sao có thể có khí huyết mạnh mẽ đến như thế, so với hắn quả thật không quá cách biệt.
Trong lòng Khổng Châu chấn động, bởi vì hắn chưa bao giờ từng thấy huyết khí hùng hậu siêu phàm như thế, cảm giác áp bách toả ra trong vô hình khiến hắn đường đường là Nguyên Thần cảnh đỉnh phong lại có cảm giác không hợp.
Mặc dù Khổng Châu chấn động nhưng trên mặt lại cố gắng duy trì vẻ bình thản, nói: “Điều ngươi nói không sai, mở cửa làm ăn, ngươi tình ta nguyện, ngươi có thế khiến ta lỗ vốn, đây là bản lĩnh của ngươi.”
“Mời!”
Khổng Châu mời Lục Trần rời đi.
Khổng Châu đích thân đưa Lục Trần đến cửa, trước khi Lục Trần đi đã nói một câu: “Về sau đừng đến nữa, Bích Vân khách điếm không chào đón ngươi.”
Trong lòng Khổng Châu đang suy nghĩ, đợi lát nữa bảo tiểu nhị nhớ kỹ diện mạo của người này, liệt vào sổ đen, về sau còn đến nữa thì cự tuyệt khéo léo.
Nói đùa, từ Tẩy Tủy cảnh đến Siêu Phàm khiến bọn họ lỗ năm trăm vạn linh thạch, về sau Siêu Phàm cảnh bước vào Nguyên Thần cảnh, nói không chừng sẽ lỗ năm ngàn vạn, đối phương cũng đừng nếm được lợi ích.
Về sau phá cảnh thường xuyên đến, vậy thì phiền phức rồi.
Lục Trần: “...”
Làm ăn thông thường, khi tiễn khách đến tận cửa đều sẽ nói một câu hoan nghênh thường tới, còn bản thân lại nhận được một câu là về sau đừng đến, xem ra lần đột phá từ Tẩy Tủy cảnh đến Siêu Phàm cảnh này thật sự khiến Bích Vân khách điếm lỗ vốn.
Nhưng mà Lục Trần cũng không quan tâm, hắn không phải là vì chiếm lợi ích của Bích Vân khách điếm, chủ yếu là hắn muốn một địa phương phá cảnh an toàn tuyệt đối.
Đột phá thành công Siêu Phàm cảnh, không cần thiết ở lại thành Thiên Thắng, trực tiếp truyền tống từ thành Thiên Thắng đến Thánh thành Dao Trì.
Trải qua truyền tống trận, bay bảy, tám ngày trong hỗn độn hư vô, cuối cùng Lục Trần đi tới Thánh thành Dao Trì.
Thánh thành Dao Trì là thành trì loại lớn dưới chân núi Thánh địa Dao Trì, trong tình huống bình thường thì Thánh địa Dao Trì sẽ không mở sơn môn, dù sao cũng là Thánh địa, làm sao có thể vô duyên vô cớ để cho người ta vây xem.
Nhưng đệ tử Thánh địa sẽ xuống núi lịch luyện, hoặc là mua sắm vật phẩm như mua các loại đan dược, pháp bảo, cho nên dưới chân núi của Thánh địa Dao Trì hình thành một toà Thánh thành.