Thông thường, các thượng khách thuê một phòng cấm chế cấp chí cao trong một tháng tiêu tốn sáu trăm vạn linh thạch, họ bỏ vào một trăm vạn linh thạch để duy trì trận pháp hoạt động, sau khi sử dụng thì thêm trận pháp duy tu, khoảng một trăm năm mươi vạn.
Một tháng có thể kiếm được bốn trăm năm mươi vạn linh thạch.
Một số công tử ca nhiều tiền, linh thạch dư dả, giàu có nhưng thiên bẩm không ra gì, mỗi tháng tiêu hao nhiều nhất cũng chỉ bốn mươi năm mươi vạn linh thạch, thậm chí có người chỉ tiêu hao hai ba mươi vạn linh thạch.
Tiểu nhị trông chừng linh thạch bỏ vào một trăm vạn viên, hắn nghĩ rằng một trăm vạn linh thạch đã đủ rồi, đợi hắn đánh một giấc, tháng sau tỉnh dậy, có lẽ vẫn còn thừa rất nhiều linh thạch.
Dù gì hắn nghe nói rằng thượng khách bên trong phòng là Tẩy Tủy cảnh đột phá Siêu Phàm, cảnh giới này thì dùng lại càng ít.
Tuy nhiên, chỉ trong bốn năm ngày, một trăm vạn linh thạch đã được sử dụng hết.
Linh thạch trong rãnh quả thật giống như đã hoá thành một mảng trắng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, linh thạch lúc ban đầu to bằng ngón tay, sắc xanh biêng biếc, biểu thị linh khí dồi dào.
Nhưng bây giờ, hắn nhìn thấy những viên linh thạch xanh biếc này đổi màu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hóa thành sắc trắng.
“Không được, ta phải thông báo cho chưởng quỹ biết.”
Hắn bò dậy, đi thẳng một mạch đến thông báo cho người phụ trách rằng linh thạch sắp dùng hết rồi, phải bỏ vào một lô linh thạch mới, chẳng mấy chốc, tiểu nhị đã đến nội viện.
Đây là một căn tứ hợp viện, hắn gõ cửa một gian phòng nọ, lùi lại một bước, cung kính nói: “Tham kiến Khổng chưởng quỹ, có chuyện lớn rồi.”
“Vào đi.”
Bên trong vang lên một giọng nói điềm đạm.
Két!
Cửa phòng tự động mở.
Tiểu nhị của khách điếm bước vào, trong phòng, một nam tử trung niên khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi đang ngồi xếp bằng, trên người mặc một chiếc áo choàng màu trắng, đem lại cảm giác ôn tồn nho nhã.
Khổng Châu, chưởng quỹ của Bích Vân khách điếm, tu vi Nguyên Thần cảnh đỉnh phong.
Hắn là thuộc hạ của một Nhân Hoàng nào đó ở hoàng thành Khổng Tước, được ban cho họ Khổng, phụ trách trấn giữ Bích Vân khách điếm ở thành Thiên Thắng.
“Khổng chưởng quỹ, mấy ngày trước, có một vị thượng khách Tẩy Tủy cảnh viên mãn đến thuê một phòng cấm chế cấp chí cao trong một tháng.” Tiểu nhị nói.
“Ừm.”
Khổng Châu điềm tĩnh gật đầu, ra hiệu cho tiểu nhị tiếp tục.
Tiểu nhị nghiến răng nói: “Theo lời dặn của ngài, ta đã bỏ vào một trăm vạn linh thạch, theo lẽ thường thì một trăm vạn linh thạch đủ dùng một tháng, nhưng mới ngày thứ năm, chỉ còn lại mấy vạn linh thạch.”
“Cái gì?”
Khuôn mặt điềm tĩnh của Khổng Châu cuối cùng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Những gì ngươi nói đều là thật chứ, chỉ trong năm ngày ngắn ngủi đã tiêu hao gần một trăm vạn linh thạch.”
“Đúng vậy.”
Tiểu nhị đáp: “Nếu không ta cũng không dám quấy rầy ngài.”
“Ta đi xem thử.”
Khổng Châu nói xong, bóng người vụt nhanh, đi đến phòng kín kiểm tra, thấy trong rãnh vụn bột trắng chất thành đống to, số linh thạch tỏa ra ánh sáng xanh biếc chỉ còn lại chút ít, hắn vô cùng kinh ngạc, sau đó nheo mắt lại.
Khổng Châu cảm thấy rất kỳ lạ, một người ở Tẩy Tủy cảnh viên mãn đột phá Siêu Phàm cảnh, làm sao có thể dùng một trăm vạn linh thạch, hơn nữa chỉ mất chưa đầy năm ngày, cho dù là hắn ở bên trong từ Nguyên Thần cảnh đột phá lên Vương giả, có lẽ cần khoảng hai trăm vạn linh thạch, nhưng không thể nào năm ngày đã dùng hết.
Khổng Châu nghĩ mãi không ra, quay lại nhìn tiểu nhị của khách điếm.
Tiểu nhị vội vàng kêu oan: “Khổng chưởng quỹ, tiểu nhân đã làm việc ở Bích Vân khách điếm hơn hai mươi năm, sẽ không bao giờ làm những việc trộm cắp vặt này đâu, ngài phải tin ta.”
Khổng Châu cười khanh khách, bản thân không nên nghi ngờ thuộc hạ, xem ra vị thượng khách lần này có chút kỳ lạ, phất tay một cái, lộp cộp, cơn mưa linh thạch như trút nước, bỏ vào trong rãnh một trăm vạn linh thạch.
“Ngươi trông chừng đó, nếu có điều gì bất thường thì đến báo cho ta biết.”
Khổng Châu căn dặn, thong thả rời đi.
…
Trong phòng.
Lục Trần đang bế quan thăm dò cảnh giới, hấp thụ một lượng lớn linh khí, dần dần cảm thấy linh khí trở nên yếu ớt, hắn cũng không để tâm, bởi vì bên cạnh đã có người trông chừng linh thạch, duy trì hoạt động của Tụ Linh trận.
Nếu linh thạch không đủ, sẽ lại thêm linh thạch vào.
Thực tế, đúng như hắn tưởng tượng, sau khoảng năm sáu phút, trong phòng lại tràn ngập linh khí, những linh khí này hóa thành một màn sương mỏng, ập thẳng vào mặt.
Linh khí đã dồi dào vậy thì hắn cũng không khách sáo nữa, vận chuyển Cửu Tuyệt Thần Công, tiếp tục hấp thụ lượng linh khí tràn trề này.
Bởi vì Lục Trần cảm nhận được đột phá hẳn đã đến gần trước mắt, không quá mười ngày nữa.
Thân thể của hắn giống như một bầu rượu đổ mãi cũng không đầy, hấp thụ lượng linh khí dồi dào mãi chưa đạt tới độ bão hòa.
Mỗi tế bào trong cơ thể hắn đều tràn đầy linh khí.
Linh khí trong phòng tiêu hao ngày càng nhanh, tốc độ hấp thụ linh thạch của Tụ Linh trận ngày càng nhanh, ví như tiểu nhị trong phòng kín lại sắp phát khóc, bởi vì một trăm vạn linh thạch Khổng chưởng quỹ đã bỏ vào ba ngày trước, chỉ trong ba ngày, đã vơi đi hai phần ba.
Còn nhanh hơn hẳn vài ngày trước.
Sáng ngày thứ tư, bên trong rãnh, vụn bột trắng chất thành một ngọn núi nhỏ, ngoài ra, còn có hàng chục nghìn viên linh thạch đang biến thành màu trắng với tốc độ cực nhanh, tiểu nhị bò người dậy, chạy đến chỗ của Khổng chưởng quỹ.
“Chưởng quỹ, không hay rồi, không hay rồi, linh thạch lại cạn kiệt.”
“Cái gì, mới có bốn ngày mà một trăm vạn viên linh thạch đã không còn.” Khổng chưởng quỹ một tiếng xoẹt đã xuất hiện đến trước mặt tiểu nhị, rồi lại một tiếng xoẹt xuất hiện bên trong phòng kín.
Tốc độ này quả thật là xuất quỷ nhập thần.