Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 57: Bắt thánh nữ làm nha hoàn (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đóa hoa bên trong nhà kính Lục Trần này, không biết rằng con đường kiếm tu khó đi, thiên tư của hắn cực kỳ tốt, mười năm mài một kiếm, cũng hết mức lĩnh hội được hai mươi bốn đạo kiếm khí, còn muốn lĩnh hội Thiên Thu kiếm quyết đại thành.

Đường về sau càng gian nan.

Tuy nhiên, ngay cả khi chỉ lĩnh hội được hai mươi bốn kiếm khí, nhưng sức chiến đấu của hắn đã vượt xa cảnh giới, kiêu ngạo xem thường những người cùng trang lứa.

“Nhìn cho kỹ, cái gì mới gọi là Thiên Thu kiếm quyết chân chính.”

Lục Trần thản nhiên nói, đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, toàn bộ khí tức lười biếng trên người hắn biến mất không thấy nữa, thay vào đó là một luồng phong mang, phong mang kiếm ý ngất trời, khủng khϊếp hơn khí tức của Tương Nam gấp trăm lần.

Vào lúc này, khắp người Lục Trần từ trên xuống dưới, lộ ra khí thế sắc bén có một không hai.

Lục Trần vung kiếm, biến đổi Thiên Thu kiếm quyết, trường kiếm rung động, kiếm khí tách ra khỏi cơ thể, sau đó phân thành một, hai luồng kiếm khí, mười luồng, một trăm luồng.

Đầy đủ một trăm lẻ tám luồng kiếm khí, lơ lửng xung quanh Lục Trần, trường kiếm trong tay phát ra sức mạnh không thể giải thích, dẫn dắt những kiếm khí này.

Mỗi một luồng kiếm khí, đều đang toả ra hàn quang, mang theo uy thế vô song.

Mắt Tương Nam trừng lớn, hoá đá ngay tại chỗ.

Lục Trần bước về phía trước, theo từng bước chân của hắn, kéo theo phát động toàn thân, tất cả kiếm khí xung quanh đều chuyển động, uy thế nở rộ, giống như mưa kiếm, từng cái bay về phía Tương Nam.

Tương Nam ngơ ngác đứng tại chỗ, trong ánh mắt nhìn thấy hơn trăm đạo kiếm khí bay đến, dường như quên mất phải lẩn trốn.

Vù vù vù!

Hơn trăm kiếm khí, xuyên qua cơ thể Tương Nam, làm cho cơ thể hắn nổ tung thành một đám sương máu.

Hộ vệ xung quanh đều trợn mắt trắng, một màn này khiến bọn họ chấn động tại chỗ.

Kiếm tu có cấp bậc như Tương Nam, ba đến năm chục người cùng cảnh giới như bọn họ vẫn không tiếp cận được, bị đè xuống đánh, chật vật vô cùng. Nhưng khi điện hạ ra tay, hơn năm trăm luồng kiếm khí ngưng tụ ở xung quanh, trong nháy mắt đã xé tan thân thể Tương Nam.

Điện hạ cũng quá là yêu nghiệt rồi.

Phải biết rằng điện hạ ngay cả siêu phàm còn chưa bước vào.

Nhưng mà nghĩ lại lần trước khi điện hạ bước vào cảnh giới chiến đấu Phương Đằng, giống như trong một khoảng thời gian một cái hít thở đã đập tan Phương Đằng, nghĩ như vậy trong lòng bọn họ bình tĩnh hơn nhiều, bọn họ chỉ là người bình thường, không thể so sánh.

Trong tối, Lục Chính Hằng nghi ngờ: “Kiếm quyết vừa rồi chính là võ học thành danh của Kiếm Vương Kiếm Thu Dịch, sao tên tiểu tử này lại biết, hơn nữa còn đã tu luyện đến viên mãn.”

Lục Trần nhìn hộ vệ xung quanh, nói: “Các ngươi truyền đi tin tức, huynh đệ Tương thị đã bị Thiên Thu kiếm quyết chém chết, ta muốn biết cái gọi là Kiếm Vương Kiếm Thu Dịch, xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.”

“Điện hạ, vậy…”

Một đám cấm vệ ngập ngừng, lưỡng lự, sắc mặt có hơi trắng bệch.

Đây là uy danh của Vương đệ nhất Đại Tề, ngang bằng với Tề Hoàng. Bọn họ mặc dù đối nghịch với Tề Hoàng nhưng Tề Hoàng là nhân vật tầm cỡ thế nào, là Nhân Hoàng vô cùng tôn quý, không có khả năng sẽ đích thân đến.

Nhưng Vương đệ nhất Đại Tề, đệ tử thân truyền của hắn là huynh đệ Tương thị bị gϊếŧ ở nơi này, nếu bây giờ còn tung tin tức ra, còn không phải là muốn thu hút Kiếm Vương đến vương cung sao.

Quân vương mặc dù có thể lấy một chọi hai, chiến lực phi phàm, nhưng danh tiếng của Vương đệ nhất Đại Tề đã thâm căn cố đế, là một vị Vương giả tuyệt đỉnh, tương truyền đã từng giao chiến với Tề Hoàng, có thể so mấy chục chiêu trong tay Tề Hoàng.

Có thể tưởng tượng được Kiếm Vương kinh khủng đến dường nào.

Lục Trần ổn định và tỉnh táo nói: “Bây giờ thế lực vương cung rất yếu, nhất định phải lối kéo thêm vài vị Vương giả, cùng nhau chống lại Tề Hoàng.”

Lời của Lục Trần khiến hộ vệ xung quanh hơi ngẩn ra.

Ý của điện hạ là gì, lôi kéo Vương đệ nhất của Đại Tề.

Đồ đệ của Kiếm Vương bị điện hạ gϊếŧ chết, như thế làm sao có thể lôi kéo Kiếm Vương, có phải điện hạ hồ đồ rồi không.

“Ngươi chắc chắn có thể lôi kéo Kiếm Thu Dịch.” Một trận gió thổi tới, Lục Chính Hằng lặng yên xuất hiện trước mặt Lục Trần.

Đừng nói đến hộ vệ xung quanh, đến cả Lục Chính Hằng cũng không hiểu, Lục Trần muốn lôi kéo Kiếm Vương bằng cách nào, làm sao chắc chắn có thể lôi kéo được Kiếm Vương.

Trong mắt Lục Chính Hằng lóe lên tinh quang, nếu có thể lôi kéo Vương đệ nhất Đại Tề, vậy Tề Hoàng sẽ phải suy tính không dám tùy tiện ra tay, dẫu sao sự khủng bố của Kiếm Vương vẫn bày ra đó.

Lục Trần nhàn nhạt nói: “Một tên Kiếm Vương mà thôi, có thể làm thủ hạ của ta đã là vinh hạnh của hắn.”

Khóe miệng Lục Chính Hằng co giật một cái, giọng điệu của tên nghịch tử này sao có thể lớn như vậy, lời này nếu như để Kiếm Vương nghe thấy còn không đánh chết hắn.

Đây rốt cuộc là lôi kéo hay là muốn làm thủ hạ.

Ngay cả hộ vệ xung quanh cũng trợn tròn mắt.

Ngay cả Tề Hoàng cũng chưa chiêu một được Kiếm Vương làm thủ hạ, điện hạ sao lại có tự tin lớn như thế.

“Đúng rồi lão già, hai ngày này ta muốn rời khỏi một chuyến, ừm, khoảng chừng hai ba tháng.” Đột nhiên, Lục Trần mở miệng nói.

Lục Chính Hằng hỏi: “Đi đâu?”

Sắc mặt Lục Trần dửng dưng nói: “Nghe nói thánh nữ thánh địa Dao Trì chính là đệ nhất mỹ nhân Hoang vực, năm nay mới hai mươi tuổi, duyên dáng yêu kiều, nghiêng nước nghiêng thành,trùng hợp ta còn thiếu một thị nữ, nên…”

Lời tiếp theo Lục Trần còn chưa nói hết, nhưng ý nghĩ không nói cũng biết.

Lục Chính Hằng mắng: “Nghịch tử, im miệng.”

Nói xong, cẩn thận nhìn quanh, khuyên bảo: “Lời này không được phép truyền ra ngoài.”

Hộ vệ xung quanh vẻ mặt thẫn thờ, lời nói khí phách hiên ngang của điện hạ khiến bọn họ không theo kịp tiết tấu.

Sau đó, Lục Chính Hằng lại trừng Lục Trần: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi lá gan càng ngày càng lớn, loại lời nói bậy bạ thế này cũng dám nói ra, ngươi có biết nếu lời này bị truyền ra ngoài sẽ dẫn đến biết bao nhiêu sóng gió không.”
« Chương TrướcChương Tiếp »