Chương 56: Thiên Thu Kiếm Quyết

Tương Nam gầm lên giận dữ, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm sáng như tuyết, khí lạnh lan rộng, mặc dù giữa trưa mặt trời chiếu rọi trên cao, ấm áp dễ chịu, nhưng mọi người xung quanh lại cảm thấy lạnh thấu xương.

Cảm giác lạnh lẽo này, sinh ra từ trường kiếm trong tay Tương Nam.

Đây là một thanh pháp bảo có phẩm cấp không thấp.

Trường kiếm sáng rực, cảm giác lạnh lẽo xoay vòng, cùng khí tức ác liệt trên người Tương Nam dung hợp giao nhau, khí tức càng sắc bén hơn.

Tương Nam bước lên phía trước một bước, hướng về phía Lục Trần gϊếŧ tới.

Hộ vệ xung quanh ngăn cản Tương Nam, nhưng hoàn toàn không thể chặn nổi kiếm của Tương Nam, kiếm ý tung trời bùng nổ, kiếm khí mạnh mẽ, hộ vệ va chạm với trường kiếm, máu bắn tung toé bay ngược ra, một số bị đâm xuyên bụng, máu me đầm đìa, một số bị đâm thủng vai, vẻ mặt vặn vẹo.

Mặc dù đa số hộ vệ xung quanh đều là Siêu Phàm cảnh hậu kỳ, thậm chí là viên mãn, Tương Nam cũng là Siêu Phàm cảnh viên mãn, nhưng Tương Nam có thể một mình chiến đấu với đám Siêu Phàm này.

Đây chính là sự đáng sợ của kiếm tu, mỗi một vị kiếm tu đều có thể tự mình xưng hùng xưng bá, trừ khi gặp phải loại vô cùng biếи ŧɦái.

“Thiên Thu kiếm quyết.”

Tương Nam gào thét, uy thế của trường kiếm trong tay tăng vọt, hắn múa trường kiếm, thế mà trường kiếm phát ra âm thanh rầm rầm, từ thân kiếm tách rời ra hơn hai mươi đạo kiếm khí, kiếm khí bay trong không trung, giống như những con rắn bạc, lại giống như từng vết ánh sáng trắng.

Những hộ vệ va chạm với kiếm khí, trên cơ thể bọn họ xuất hiện nhiều vết thương sâu thấy rõ xương.

“Cái này có hơi cứng rắn, bao vây tấn công hắn.”

Người bị thương nhẹ nghiến răng nói, mặc dù sợ hãi Tương Nam nổi điên, nhưng vẫn như cũ không sợ chết mà bao vây lại, ngăn cản trước mặt Tương Nam.

Tương Nam cầm trường kiếm trong tay, vô cùng hung bạo, đối mặt với đám người vây đánh, những hộ vệ bao vây tấn công Tương Nam, trên cơ bản đều bị hất bay, chủ yếu là kiếm khí quá ác liệt, bọn họ hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.

Lục Trần vẫn như cũ nhàn nhã nhìn xem cảnh này, không hề để tâm đến những hộ vệ này, bởi vì thể chất bọn họ đã được cải thiện, sức khỏe kinh người, năng lực hồi phục cũng gấp mấy lần lúc trước, không cần lo lắng những hộ vệ này sẽ bị đe doạ tính mạng.

Ngày càng nhiều hộ vệ tham gia vào vòng chiến vây đánh Tương Nam, từ mười hai mươi người lúc mới bắt đầu, đến ba mươi năm mươi người hiện tại, mặc dù không phải tất cả mọi người đều là Siêu Phàm cảnh viên mãn.

Phần lớn đều đang là Siêu Phàm cảnh trung hậu kì, nhưng vẫn có vài người là Siêu Phàm cảnh viên mãn.

Những người vây công này, dưới kiếm khí khủng khϊếp của Tương Nam, bị buộc phải liên tiếp lùi lại.

“Các ngươi không phải là đối thủ của hắn, tránh ra đi” lúc này, cuối cùng Lục Trần cũng ra lệnh.

Nghe được lời nói của Lục Trần, hộ vệ xung quanh cuối cùng cũng tản ra, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tương Nam mang theo sự kinh sợ, bởi vì thực lực của Tương Nam thực sự quá kinh khủng, bọn họ nhiều người bao vây tấn công như vậy cũng vô dụng.

Toàn bộ đều bị kiếm khí làm bị thương.

Ánh mắt Tương Nam hung ác nhìn chằm chằm vào Lục Trần, sát ý không hề giảm bớt, bây giờ hắn chỉ cách Lục Trần không xa quá mười mét, có tự tin trong nháy mắt lấy được tính mạng của Lục Trần.

Bởi vì Lục Trần mới là Tẩy Tủy cảnh viên mãn, ngay cả Siêu Phàm cảnh cũng chưa tới, hắn là Siêu Phàm cảnh viên mãn, thêm vào đó còn là một kiếm tu, nếu có pháp bảo che giấu tinh thần lực xâm nhập, gặp phải Nguyên Thần cảnh cũng có thể sức để đánh tay đôi.

Đây cũng không phải là nói đùa, kiếm tu chính là biếи ŧɦái như vậy đó.

“Ai là người dạy ngươi Thiên Thu kiếm quyết?” Lục Trần có chút hiếu kỳ hỏi.

“Chịu chết đi.”

Tương Nam hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không muốn nói lời vô ích thừa thải với Lục Trần, bởi vì sợ trì hoãn sẽ phát sinh biến cố, hắn nhanh như chớp, mũi kiếm nở rộ giống như một vệt màu bạc, thẳng đến yết hầu của Lục Trần.

Một vị kiếm tu Siêu Phàm cảnh viên mãn, muốn gϊếŧ chết kẻ chỉ là Tẩy Tủy cảnh nhỏ nhoi, tưởng chừng như quá đơn giản.

“Keng.”

Ngay khi mũi kiếm chỉ còn cách yết hầu của Lục Trần không đầy một mét, bỗng nhiên truyền ra âm thanh va chạm vũ khí kim loại, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi.

Tương Nam vốn cho rằng Lục Trần sẽ biến thành vong hồn dưới kiếm, nhưng đột nhiên một sức mạnh khổng lồ truyền đến cánh tay, khiến tay cầm kiếm của hắn tê dại, dưới sự đau đớn, lùi về sau mấy bước.

Mắt Tương Nam trừng lớn, mang theo vẻ mặt khó mà tin được.

Bởi vì hắn phát hiện trước mặt Lục Trần, một thanh kiếm vô căn cứ hiện ra, một thanh kiếm màu bạc, thân kiếm được một tầng ánh sáng màu bạc bao phủ, phát ra uy năng chấn động không thể giải thích được, vị trí giữa thân kiếm, lại có một đoạn thân kiếm màu đen.

Đoạn thân kiếm màu đen chiều dài khoảng cỡ ngón tay, giống như là được khảm nạm vào giữa thân kiếm màu bạc.

Nhất thời, Tương Nam cảm thấy thanh kiếm này hơi kì dị.

Bình thường mà nói, thanh kiếm chế tạo hoàn mỹ, điều cần thiết là cùng một loại kim loại, cả đoạn thân kiếm đều phải cùng một loại kim loại, như vậy mới không ảnh hưởng đến phẩm chất của pháp bảo, cho dù xen lẫn với những vật liệu hiếm có khác, cũng được chế tạo ra bằng cách dung luyện cùng nhau.

Nhưng thanh trường kiếm này, chỉ có đoạn ở giữa đó là thân kiếm màu đen, thực sự kì lạ.

“Thiên Thu kiếm quyết, phân chia chủ thể kiếm khí, tu luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể phân tách ra một trăm lẻ tám kiếm khí, nghe nói ngươi mài kiếm mười năm, vậy mà mới có hai mươi bốn kiếm khí, cách đại thành còn rất xa xôi, điều này khiến ta rất thất vọng.”

Lúc Tương Nam còn đang ngạc nhiên, lời nói tiếc hận của Lục Trần truyền đến.

Tương Nam đột nhiên trừng to mắt, trong lòng hơi dậy sóng, làm sao mà Lục Trần lại hiểu rõ Thiên Thu kiếm pháp như vậy, nhưng sau đó, khiến cho sự giận dữ trong mắt Tương Nam dâng trào.