Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 55: Chấn động (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thực lực của Lục Chính Hằng đã mạnh đến mức này rồi sao, không biết vì sao mà trong lòng Hạ Thiên lại dâng lên nỗi vui mừng tột độ. Mừng vì lần trước Lục Chính Hằng không ra tay với hắn, chứ nếu không, e rằng hắn cũng phải bỏ mạng tại chỗ.

“Không thể nào. Chiến lực của quân vương Sa Xuyên phi phàm, có thể vật lộn với Vương giả đỉnh phong, Lục Vương mới chỉ là Vương giả trung kỳ, sao có thể gϊếŧ chết quân vương được?”

Bách tính Sa quốc phẫn nộ la ó.

Giống vậy, bách tính Tương quốc cũng có người mở miệng, thề son sắt: “Quân vương Tương Trạch liên thủ với Sa Xuyên, không thể thất bại được!”

Nhưng rất nhanh tin tức chính xác đã truyền đến, cuối cùng bách tính hai nước cũng tin rằng quân vương của họ đã chết.

Tin tức hai vị quân vương đã chết tự nhiên cũng truyền đến thành Tề Hoàng.

Lúc này, một số thế lực trong lãnh thổ Đại Tề đã nổi lên hứng thú với vị Lục Vương chưa từng gặp mặt này. Lục Vương này lại có thể một địch hai, rất hiển nhiên đây không phải Vương giả bình thường.

Lần này thất bại, không rõ Tề Hoàng sẽ ra lệnh cho vị Vương giả nào đến Lục quốc, gϊếŧ Lục Vương.

Mặc dù tin tức này có hơi bất ngờ, nhưng Tề Hoàng cao cao tại thượng không có khả năng tự ra mặt, có lẽ sẽ phái Võ Vương, Trấn Yêu Vương vân vân đi chém gϊếŧ Nhân Vương của Lục quốc.

Ba đại vương hầu dưới trướng Tề Hoàng đều là Vương giả tuyệt đỉnh.

Nhưng bất ngờ là hoàng cung không có ai ra mặt, chẳng bao lâu sau họ đã nhận được một tin tức khác. Trong nhóm tù binh có hai người là đệ tử của Kiếm Vương Kiếm Thu Dịch.

Kiếm Thu Dịch, vang danh lừng lẫy, đây là cái tên khiến Vương giả đều sợ hãi.

Vương đệ nhất Đại Tề.

Bình thường Vương giả nghe thấy tên Kiếm Thu Dịch đều sẽ nảy sinh nỗi sợ hãi từ sâu tận đáy lòng. Kiếm Thu Dịch là Vương giả tuyệt đỉnh, đã từng một kiếm gϊếŧ chết Vương giả đỉnh phong. Sự tồn tại bực này, có ai không sợ.

Nhân Vương Lục quốc giam giữ đệ tử của Kiếm Thu Dịch, chuyện này không cần Tề Hoàng ra mặt, e rằng Kiếm Vương cũng sẽ đi một chuyến đến Vương thành Lục quốc.



Lục quốc, không ai để ý đến mưa gió ở bên ngoài.

Giờ phút này, ở võ trường.

Trong Thất Tuyệt kiếm trận vang lên những tiếng đánh nhau quyết liệt. Chỉ thấy ba vị cấm vệ Nguyên Thần cảnh sơ kỳ đang vây đánh Sa Mục, các loại quyền ấn đan xen va chạm, toàn bộ đánh vào người Sa Mục khiến hắn phun ra từng ngụm máu tươi.

Sa Mục gầm lên, ánh mắt điên cuồng. Mặc dù hắn là người nổi bật trong những người cùng cảnh giới nhưng cũng không chịu nổi bị nhiều người công kích như vậy.

Vài ngày trước, hắn đã đối mặt với việc một địch ba. Vừa mới bắt đầu hắn còn chiếm được thế thượng phong nhưng sau mấy ngày thì ba hộ vệ Nguyên Thần cảnh đã có kinh nghiệm thất bại, vùng lên ngang hàng với hắn.

Lại qua mấy hôm sau, bây giờ đã trấn áp, đánh đập hắn.

Không thể không nói ba hộ vệ Nguyên Thần cảnh này tiến bộ rất nhanh.

Trong lòng Sa Mục vô cùng phẫn nộ uất ức, hắn đường đường là con trai của quân vương mà bây giờ lại biến thành tù nhân, trở thành thứ để tôi luyện cho hộ vệ. Nhưng mà cho dù lòng hắn phẫn nộ đến mức nào thì cũng không thay đổi được sự thật này.

Nửa giờ sau, Sa Mục kiệt sức ngăn cản, gục xuống đất thổ huyết, hơi thở hấp hối.

“Gϊếŧ đi, giữ lại cũng vô dụng!” Lục Trần lười biếng nói.

“Phụt!”

Một tên hộ vệ lấy trường đao ra, một đao chém qua cổ Sa Mục, máu tươi bắn ra, đầu người tách rời khỏi cơ thể.

Lục Trần nói: “Đưa huynh đệ Tương thị ra, cho hộ vệ Siêu Phàm cảnh bồi dưỡng.”

Hộ vệ Nguyên Thần cảnh chỉ có ba người nhưng hộ vệ Siêu Phàm có đến tận hơn sáu trăm người. Đa số những Ngưng Khí cảnh trước kia đều đạt tới Tẩy Tủy cảnh viên mãn, khoảng cách đến Siêu Phàm cảnh chỉ cách một bước chân.

Rất nhanh, hai huynh đệ Tương thị đã được dẫn ra.

“Lục Trần, ta khuyên ngươi tốt nhất nên thả bọn ta ra.”

“Mọi chuyện đã truyền ra ngoài, sư phụ ta sẽ trở lại cứu chúng ta.”

“Sư phụ ta là Kiếm Vương, Vương đệ nhất Đại Tề, ngươi đối xử với bọn ta như thế, đến lúc đó bọn ta sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần.”

Huynh đệ Tương thị vừa nhìn thấy Lục Trần đã lạnh lùng uy hϊếp.

“Ồn ào quá.” Lục Trần ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Chém một tên.”

Roẹt!

Hộ vệ bên cạnh rút kiếm ra, trực tiếp chém đầu Tương Bắc. Đầu người vừa lìa khỏi cổ, đôi mắt còn mang theo nỗi kinh ngạc, dường như không ngờ Lục Trần độc ác như vậy, dứt khoát gϊếŧ chết hắn.

Tương Nam bên cạnh cũng vô cùng ngỡ ngàng, nhìn thi thể không đầu bên cạnh, cơ thể run lẩy bẩy.

Trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ và bi thương, nhưng giờ phút này không dám nói câu nào.

Sau đó Lục Trần nói: “Cởi trói cho hắn, sau đó năm hộ vệ Siêu Phàm cảnh đánh với hắn.”

“Điện hạ, để ta, để ta.”

Một nhóm hộ vệ tranh nhau mở miệng nói.

“Ngươi ngươi ngươi…”

Lục Trần tùy tiện chỉ năm người, những người còn lại lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Lục Trần nói: “Đừng nóng vội, còn hai mươi tên bị nhốt nữa, các ngươi đều có cơ hội.”

Một bên, Tương Nam suýt nữa là tức đến nổ phổi, mũi cũng đang phả ra khói trắng, hắn và Sa Mục giống như trở thành đá mài dao cho đám hộ vệ này, đồng thời trong lòng lại tràn đầy bi thương vô tận.

Đầu tiên là phụ thân bị Lục Chính Hằng gϊếŧ chết, vừa rồi Lục Trần lại không chút do dự để hộ vệ gϊếŧ đệ đệ Tương Bắc.

Oán hận của Tương Nam dành cho Lục Trần đã lên đến đỉnh điểm.

Bây giờ ràng buộc được tháo gỡ, lại không ở bên trong trận pháp, Tương Nam nhìn chằm chằm vào nơi cách đó không xa, dáng vẻ Lục Trần nhàn nhã, hắn muốn lợi dụng lúc mọi người xung quanh không chú ý, gϊếŧ chết Lục Trần.

Tương Nam bộc phát khí tức Siêu Phàm cảnh, nở rộ khí thế mạnh mẽ, giống như thanh thần kiếm ra khỏi vỏ.

Tương Nam tu luyện ở Thiên Toàn sơn mười năm, nghiên cứu kiếm đạo, mười năm mài kiếm, hơi thở của bản thân như hợp thành một thể với kiếm đạo.

“Lục Trần, chịu chết đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »