Giờ phút này khí tức của Lục Chính Hằng có chút dồn dập, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn có một tia vết máu.
Sa Xuyên rất mạnh, tu hành luyện thể quyết mạnh mẽ nào đó, vương khu mạnh mẽ, gϊếŧ khó bỏ khó phân, nếu không phải tốc độ quá nhanh, hắn nhất định không phải là đối thủ của Sa Xuyên, sử dụng hai lần Toái Tinh chỉ mới đánh chết được hắn. Sa Xuyên sắp chết phản công, đánh trả hắn một kích trí mạng.
Nội thương của hắn có chút nghiêm trọng, nhưng mà cũng may là thuận lợi gϊếŧ chết Sa Xuyên.
“Quân vương uy vũ, quân vương uy vũ.”
Một đám vương cung cấm vệ đồng thanh hò hét, thanh thế rung trời.
Trên mặt mỗi người đều mang theo sự kích động nồng đậm, quân vương của bọn họ sáng tạo kỳ tích, lấy một địch hai, nghịch phạt hai Vương giả, chiến thắng trở về, loại chiến tích này truyền ra, tuyệt đối chấn động thiên hạ.
Ngược lại, những tinh anh thiên tài đến từ hai nước, sắc mặt giống như cha mẹ chết.
Đương nhiên, huynh đệ Tương thị và Sa Mục trong số bọn họ, quả thật đã chết cha.
“Không...”
Ánh mắt của những tinh anh thiên tài hai nước mang theo vẻ tuyệt vọng, nhất là Sa Mục trong kết giới, thân thể cũng lắc lư một hồi. Người bình an trở về là Lục Chính Hằng, vậy thì thi thể vừa mới rơi xuống kia, đã không cần phải suy đoán.
Quả nhiên, chờ tro bụi tản đi, người chết đi là một nam tử làn da ngăm đen, ấn đường cũng có một lỗ máu.
Bọn họ không thể tin một màn trước mắt này, hai đại Vương giả vây công một Vương giả, lại bị gϊếŧ ngược lại, loại kết quả này, trước khi bọn họ đến không dự đoán được.
Kế tiếp, thân thể mỗi người bọn họ đều run rẩy, trong mắt mang theo sự sợ hãi vô biên.
Hai đại quân vương vừa chết, bọn họ hoàn toàn mất đi chiếc ô bảo vệ.
Một Vương giả muốn gϊếŧ bọn họ, căn bản không cần ra tay, đi ngang qua trước mặt bọn họ, tùy ý phát ra uy năng Vương cảnh, có thể chấn chết bọn họ, hoặc là phóng thích tinh thần lực Vương cảnh, dễ dàng diệt một đám bọn họ.
Lục Trần tùy ý hỏi: “Lão già, ngươi vẫn khỏe chứ.”
Lục Chính Hằng gật đầu, nói: “Vẫn ổn, trước khi Sa Xuyên chết cho ta một chưởng, nửa tháng có thể khôi phục khỏi hẳn.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Lục Trần gật đầu.
Lục Chính Hằng lấy lại tinh thần, ánh mắt đảo qua trên người từng thanh niên tinh anh hai nước, mang theo sự lạnh nhạt không chút thương hại. Hắn là một vị quân vương, thủ đoạn sát phạt cứng rắn, thờ phụng việc diệt cỏ tận gốc.
“Quân vương, bọn ta đi rồi, sẽ không đến Lục quốc báo thù.”
“Quân vương, tha cho bọn ta một mạng.”
Thanh niên tuấn kiệt hai nước kinh sợ nói, Lục Chính Hằng đứng cách bọn họ ước chừng hơn một trăm mét, nhưng uy áp phát ra khiến bọn họ hít thở không thông.
Thừa dịp Lục Chính Hằng còn chưa ra tay, bọn họ nhanh chóng xin tha, nếu không đợi một lát ngay cả cơ hội xin tha cũng không có.
Một vài người chạy đến cửa lớn vương cung quỳ xuống, không ngừng cầu xin tha thứ.
Chỉ có huynh đệ Tương thị mang hận ý: “Lục Chính Hằng, ngươi gϊếŧ phụ thân ta, ta muốn ngươi đền mạng, sư phụ ta sẽ báo thù cho bọn ta.”
“Đừng quên, sư phụ ta là Kiếm Vương Kiếm Thu Dịch, một Vương giả tuyệt đỉnh!”
Mặc dù hai người đang nói lời ác độc, hơn nữa còn nói muốn Lục Chính Hằng đền mạng, thoạt nhìn không sợ chết, nhưng thật ra họ sợ chết hơn bất cứ ai, bằng không sẽ không lặng lẽ không tiếng động lấy ra danh tiếng của sư phụ.
Nghe thấy lời của huynh đệ Tương thị, Lục Chính Hằng nhíu mày.
Hiện tại hắn ý thức được, tuy hắn nắm giữ hai môn võ học cấp Thánh nhưng còn kém rất xa, nhất là kiểu như Vương giả tuyệt đỉnh, thanh danh của Kiếm Thu Dịch đương nhiên hắn có nghe qua, đây là một Vương giả kiếm tu.
Được người ta tôn xưng là Vương đệ nhất Đại Tề.
Hắn đối phó một Vương cảnh hậu kỳ như Sa Xuyên còn bị thương, đối mặt với cấp bậc như Vương giả tuyệt đỉnh hoàn toàn không nỡ nhìn, hai cấp bậc chênh lệch quá lớn, không phải nắm giữ võ học cao cấp có thể bù lại.
“Nên gϊếŧ hay không.” Lục Chính Hằng quay đầu nhìn về phía Lục Trần dò hỏi.
Tuy uy danh của Kiếm Thu Dịch khiến hắn có chút kiêng kị, nhưng hiện tại bọn họ đều tuyên chiến với Tề Hoàng, đắc tội Tề Hoàng, chẳng lẽ còn sợ nhiều thêm một Vương giả tuyệt đỉnh sao.
Huynh đệ Tương thị nghe thấy lời của Lục Chính Hằng, sâu trong mắt bọn họ hiện lên một tia sợ hãi, cuối cùng vẫn sợ, sợ hãi cái chết.
“Không gϊếŧ bọn họ.” Lục Trần lắc đầu nói.
Một đám người nghe được lời này, lúc này thở phào nhẹ nhõm, hiện tại cảm thấy con trai nối dõi của Lục Vương Lục Trần, thoạt nhìn thuận mắt hơn so với lúc trước, ít nhất hiền lành hơn Lục Vương lãnh khốc rất nhiều.
“Đa tạ điện hạ.”
“Đa tạ điện hạ buông tha cho bọn ta.”
Một đám người căng da đầu, nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Hiện tại bọn họ không thể không dùng lời nói cung kính, bởi vì quân vương của bọn họ đã chết, mạng nhỏ của bọn họ còn nằm trong tay phụ tử Lục Thị.
“Giữ bọn họ rèn luyện đám cấm vệ này, ta phát hiện bọn họ thật sự quá yếu, cần ma luyện sinh tử, ừm, trước giam giữ toàn bộ bọn họ, phong ấn tu vi, cứ như vậy đi.” Lục Trần mở miệng nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người vốn thở phào nhẹ nhõm đều há hốc mồm.