Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 52: Đá mài đao (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sa Mục điều động linh lực, lao qua, đồng thời bóp quyền ấn, lờ mờ có quyền ý từ trên nắm đấm tràn ra, uy năng mười phần.

Một quyền phá không.

Cấm vệ Nguyên Thần cảnh cũng coi như là người thân kinh bách chiến, đối mặt với một quyền khí thế hung mãnh của Sa Mục, trốn tránh phong mang, đáng tiếc, nắm đấm của Sa Mục thật sự quá nhanh, vốn không kịp tránh né.

Phụt!

Miệng cấm vệ phun máu tươi, bay ngược ra ngoài.

Cùng cấp bậc Nguyên Thần cảnh cũng có phân chia mạnh yếu, ví dụ như Sa Mục, hắn là con trai của Vương giả, từ nhỏ nhận được bồi dưỡng tốt đẹp, một thân bản lĩnh lấy được truyền thụ của Sa Xuyên, ở đồng cảnh giới, Sa Mục thuộc loại hình tuyệt đối nghiền áp.

“Hổ Khiếu quyền.”

Sa Mục rống giận, tiếp tục thôi diễn quyền thế, chỉ thấy trên nắm đấm của hắn tràn ngập kim quang, trong mơ hồ có một mãnh hổ hiện ra, phát ra khí tức của mãnh thú, giống như muốn cắn nuốt mọi thứ.

Cấm vệ lăn một vòng, đáng tiếc, mãnh hổ này giống như vật sống, nắm đấm hóa thành tấn công trên người cấm vệ.

Cấm vệ lần nữa ho ra một ngụm máu lớn, bị đánh bay.

Chủ yếu là võ kỹ mà Sa Mục biết căn bản không phải một cấp bậc với võ kỹ mà hắn biết, vừa đối mặt một cái đã bị đánh bị thương.

Ánh mắt Sa Mục hơi lạnh lẽo, vốn tưởng rằng hai lần tất sát kỹ là có thể đánh chết hộ vệ này, nhưng mà không nghĩ tới hộ vệ còn sống, phải biết rằng võ kỹ mà hắn thi triển có chút bất phàm, tinh luyện linh lực tinh thuần, diễn biến quyền ý, uy năng vô cùng.

Hộ vệ Nguyên Thần cảnh sơ kỳ tầm thường, hoàn toàn không đỡ được một quyền thân thể sẽ nổ tung, hiện tại hộ vệ Nguyên Thần cảnh này, ước chừng đã trúng hai quyền của mình, chỉ bị thương nhẹ.

Vào lần thứ ba Sa Mục ra tay, xoẹt một tiếng, bên cạnh ngưng tụ bảy linh kiếm, phun nuốt kiếm mang, che trước mặt hắn.

Sa Mục cảm nhận được phía trên linh kiếm truyền đến hàn ý, thân thể lui mạnh.

Sa Mục tức giận trừng mắt với Lục Trần: “Nhanh chóng thả ta ra ngoài, bằng không chờ phụ thân ta đánh chết Lục Chính Hằng, ta phải để ngươi chết không nguyên vẹn.”

Nội tâm Sa Mục dâng trào lửa giận, thân thể tức giận run rẩy.

Trước mặt cấm vệ kết giới nứt ra, hắn hơi sửng sốt, thừa cơ ra khỏi kết giới, cùng lúc đó, kết giới nứt ra khép lại, hoàn hảo không tổn hao gì.

“Điện hạ, thật xin lỗi, ta khiến ngươi thất vọng rồi.” Cấm vệ ra khỏi kết giới, nhìn về phía Lục Trần có chút xấu hổ nói.

Lục Trần trực tiếp không nhìn Sa Mục, lắc đầu nói với cấm vệ: “Con hàng này tốt xấu gì cũng là một đứa con của Nhân Vương, được sự dốc lòng bồi dưỡng, ngươi thua trên tay hắn không oan, đi đến bên cạnh chữa thương đàng hoàng, tổng kết kinh nghiệm thất bại.”

“Nào, người kế tiếp.”

Sau đó, Lục Trần lại chỉ một Nguyên Thần cảnh, thả hắn vào.

Sau khi thả hắn vào, xóa bỏ linh kiếm trong trận pháp.

“Tức chết ta, aaaaa.”

Sa Mục tức giận run rẩy thân thể, lỗ mũi cũng đang bốc lên khói trắng, hắn thật sự tức giận, Lục Trần chết tiệt này thật sự xem hắn thành đá mài dao để rèn luyện hộ vệ, đánh bị thương một người thì lại thả vào tiếp một người.

Linh lực Sa Mục dâng trào, hai chân nhẹ như yến, bay vυ"t qua, liên tục tấn công, cấm vệ này rất bi kịch, chưa kịp phản kháng đã trực tiếp bị Sa Mục liên tiếp công kích hộc máu bay ngược.

Sa Mục thôi diễn quyền thế, lần nữa diễn hoa ra Hổ Khiếu quyền, chuẩn bị gϊếŧ chết cấm vệ này.

Xoạt!

Một linh kiếm bên cạnh ngưng tụ, cắt qua cánh tay Sa Mục, máu tươi phun trào ra, cùng lúc đó, bên cạnh lần lượt hiện ra sáu linh kiếm, tỏa ra hàn khí khϊếp người, ngăn cách Sa Mục.

Cấm vệ bên cạnh nhân cơ hội chui ra khỏi trận pháp.

Thanh niên tuấn kiệt xung quanh không dám nhìn thẳng.

Đường đường Sa Mục điện hạ, thật sự bị xem như đá mài dao.

Vốn trước khi bọn họ đến, hộ vệ của Lục quốc là đá mài dao của bọn họ, gia tăng kinh nghiệm chiến đấu, nhưng mà hiện tại trái ngược lại, người của bọn họ ngược lại thành đá mài dao cho hộ vệ vương cung.

Sao Vương chiến trên trời còn chưa kết thúc.

Theo thời gian càng ngày càng dài, trong lòng một vài người hiện ra dự cảm chẳng lành.

Không phải là...

Mọi người không thể không nghĩ đến một suy đoán đáng sợ, nhưng mà suy nghĩ trong đầu mới vừa dâng lên đã bị họ phủ quyết. Quân vương Sa Xuyên là Vương cảnh hậu kỳ, chiến lực mạnh mẽ, từng là người chiến đấu ngang sức với Vương cảnh đỉnh phong, tuyệt đối không có khả năng bại dưới tay Lục Chính Hằng.

Nghĩ như vậy, bọn họ thoáng thả lỏng lại.

Lúc này Lục Trần xem như đã nhìn ra, một chọi một đơn đả độc đấu, Sa Mục cơ bản là không sợ, hắn nói với hai người bị thương: “Các ngươi chữa thương trước, đợi lát nữa ba người cùng nhau đi vào đánh tên kia.”

Sa Mục nghe được lời này, suýt chút nữa tức hộc máu.

Ánh mắt hắn càng trở nên hung ác, chờ Vương chiến kết thúc, hắn nhất định phải mang Lục Trần đến Sa quốc, ném cho người của đấu trường làm nô bộc, mọi thứ Lục Trần làm với hắn, hắn phải trả thù lại gấp mười gấp trăm lần.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, một thi thể lại rơi xuống từ trên trời, nện thật mạnh lên mặt đất, vị trí rơi vừa vặn bên cạnh người chết Tương Trạch, một màn này, nháy mắt thu hút các thiên tài tinh anh hai nước nhìn chăm chú.

Cho dù là Sa Mục trong kết giới, ánh mắt cũng vô cùng tha thiết.

Nhưng mà, không đợi tro bụi tản đi, bọn họ đột nhiên la hoảng lên, bởi vì có một người lao xuống đáp xuống đất, người này cũng không phải quân vương Sa Xuyên thắng lợi, mà là Lục Chính Hằng.
« Chương TrướcChương Tiếp »