Sa Xuyên và Tương Trạch cũng phóng lên cao, đuổi sát theo bước chân của Lục Chính Hằng, ba người đi đến khoảng không cách mặt đất ba nghìn mét giao chiến.
Ba Vương giả đi rồi, cấm vệ vương cung cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một đám ở lại tuy rằng là thanh niên tuấn kiệt của hai đại vương quốc, nhưng vương cung sở hữu Thất Tuyệt kiếm trận, bọn họ không vào được.
xung quanh, cũng chỉ còn lại một đám thanh niên của hai vương quốc, khoảng hơn hai mươi người, toàn bộ u ám nhìn chằm chằm Lục Trần.
Nhất là Sa Mục, trước đó hắn rơi vào trong vòng xoáy tinh thần, nếu phụ thân cứu viện muộn một bước, linh hồn hắn có thể sẽ bị tinh thần lực lớn mạnh của Lục Chính Hằng bóp chết, hiện giờ hai đại quân vương đuổi theo Lục Chính Hằng, hắn cứ nhìn chằm chằm Lục Trần.
“Tuy rằng ta lớn lên rất đẹp trai, nhưng mà ngươi cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, ta sẽ thẹn thùng.” Cảm quan của Lục Trần nhạy bén, phát hiện Sa Mục hung ác nhìn chằm chằm hắn, làm ra vẻ ‘thẹn thùng’.
“Hơn nữa, ta không thích nam nhân.”
Sa Mục nghe thấy lời của Lục Trần, suýt chút nữa hết hơi hộc máu.
Chẳng lẽ hắn thích nam nhân chắc.
“Không có cánh chim của phụ thân ngươi bảo vệ, ngươi chính là một phế vật, nói đi, ngươi muốn chết như thế nào.” Khí tức Nguyên Thần cảnh của Sa Mục bùng nổ, hư không bước qua, muốn gϊếŧ chết Lục Trần, báo thù trước đó bị Lục Chính Hằng suýt chút nữa gϊếŧ chết.
“Đợi đã, vừa nãy lão già nhà ngươi có nói, chiến đấu Vương cảnh chưa kết thúc, ngươi không thể ra tay.” Trong mắt Lục Trần xoay chuyển, ra vẻ sợ hãi nói.
Giờ phút này, trên trời, không ngừng truyền ra tiếng nổ kinh người, ngay cả không gian cũng đang chấn động, khí tức lờ mờ tràn ngập xuống, nảy sinh một cảm giác áp bách cho bọn họ, có thể nghĩ ra Vương chiến trên cao có bao nhiêu kịch liệt.
“Hai Vương giả vây công Lục Chính Hằng, ngươi cảm thấy hắn còn có cơ hội sống chắc.” Sa Mục từng bước đi tới Lục Trần.
“Ha ha, Mục huynh đừng tức giận, gϊếŧ một phế vật Tẩy Tủy cảnh quá làm bẩn tay ngươi, chờ sau khi Vương chiến kết thúc, gϊếŧ hắn cũng không muộn.” Trong đám người, một thanh niên mặc đồ xanh mặt mang nụ cười nói.
Tương Nam tuấn tú lịch sự, phong độ thanh lịch, đệ tử Kiếm Vương Kiếm Thu Dịch, khí chất vô cùng xuất trần.
“Đúng đó, Mục huynh xin bớt giận, không phải là một phế vật miệng lưỡi sắc bén sao, không cần tức giận vì nó.” Tương Bắc cũng mỉm cười mở miệng, trong giọng điệu ý chế nhạo không chút che dấu.
Bởi vì trong mắt bọn họ, Lục Trần chính là một con sâu, tùy ý có thể bóp chết.
Sa Mục nhíu mày, nói: “Hai các ngươi đừng khuyên nữa, trong mắt ta, hắn chính là một con sâu, ta ra tay, cách không cũng có thể chấn chết, không sợ bẩn tay.”
Sa Mục quyết tâm muốn chơi chết Lục Trần, bởi vì chuyện vừa nãy hắn suýt chút nữa bị Lục Chính Hằng gϊếŧ chết khiến hắn canh cánh trong lòng.
Hắn không cách nào gϊếŧ chết Lục Chính Hằng, nên chỉ có thể tìm Lục Trần trút giận.
“Đm, đồ xấu xí, ngươi cảm thấy ta sợ ngươi à, có gan xuống đây.” Lục Trần chỉ vào Sa Mục nói.
“Muốn chết.”
Ánh mắt Sa Mục lạnh lùng, hận ý lấp đầy trong lòng, giống như một con chim ưng, nhanh chuẩn ác xông tới Lục Trần.
Xa xa còn có mười mấy hai mươi thanh niên, bọn họ nghe thấy Lục Trần mắng Sa Mục, trên mặt mang theo nụ cười âm lãnh. phụ tử Lục Chính Hằng đều như nhau, chỉ biết miệng lưỡi sắc bén, trừ cái đó ra thì chính là phế vật.
Nói hai đại Vương giả vây công một Vương giả, theo đạo lý mà nói đã kết thúc chiến đấu rồi, sao trên không còn đang chiến đấu kịch liệt.
“Mục huynh cẩn thận.”
Đột nhiên, Tương Nam biến sắc, vội vàng quát to.
Nhưng mà, đã muộn, tốc độ Sa Mục lao xuống rất nhanh, sau khi hắn chuẩn bị tới gần, cách không phóng thích uy năng Nguyên Thần cảnh, một bàn tay xóa mất Lục Trần từ thế giới này.
Theo khoảng cách càng ngày càng gần, không đến trăm mét, không đến năm mươi mét, ánh mắt Sa Mục mang theo dữ tợn, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh.
Nhưng vào lúc này, trong lòng hắn kinh hoàng, một dự cảm hết sức mơ hồ truyền đến từ đáy lòng, cùng lúc đó, phía sau truyền đến tiếng nhắc nhở gấp gáp.
Đùng!
Một âm thanh nặng nề vang lên, đầu của Sa Mục giống như đánh lên một vách tường vô hình, một kết giới tràn ngập linh khí hiển hóa ra, bao vây Sa Mục trong kết giới.
Sa Mục cảm giác cái trán đau nhức, như muốn nứt ra, mắt nổi đom đóm.
Vừa nãy tốc độ lao đi quá nhanh, trực tiếp tông vào phía trên kết giới, kết giới vô cùng cứng rắn, lần trước ngay cả Vương giả như Hạ Thiên cũng bị nhốt một ngày một đêm, cuối cùng phải do Lục Trần chủ động thả ra.
Sa Mục giống như đánh vào một vách tường sắt luyện tinh chế, đầu vô cùng đau nhức.
Bên trong kết giới, linh khí bắt đầu khởi động, nhanh chóng ngưng tụ thành bảy linh kiếm, linh kiếm sáng lên, mang theo khí tức lạnh lẽo.
Từng sợi khí tức rét lạnh lan tràn qua, khiến cơ thể Sa Mục lạnh run, ngay cả tóc gáy cũng dựng thẳng lên.
“Thất Tuyệt kiếm trận.”
Sa Mục lập tức đổ mồ hôi lạnh, cảm nhận được uy thế mà bảy thanh kiếm phát ra, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Thất Tuyệt kiếm trận.”
Ngoài kết giới, một đám thanh niên tuấn kiệt cũng kinh hãi nói.
Trước kia bọn họ cao cao tại thượng, nội tâm cảm thấy sau khi hai đại Vương giả giải quyết Lục Chính Hằng, sẽ không sao, hiện tại bỗng nhiên nghĩ tới, trong vương cung Lục quốc có một sát trận rất lớn mạnh.