Chương 43: Phong Ba Lại Nổi Lên

Mà một con cháu Nhân Vương lại có nhiều trận kỳ như vậy.

Đa số người đều cảm thấy lời đồn này là giả.

Nhưng mà không có lửa thì làm sao có khói, rất nhiều Vương cảnh hi vọng tiếp nhận mệnh lệnh Tề Hoàng đi diệt Lục quốc, chỉ là Tề Hoàng phái hai vị quân vương đi, cũng không phiền tới bọn họ.

Sở dĩ bọn họ cảm thấy tiếc nuối chủ yếu là vì người tìm được trận kỳ Thất Tuyệt kiếm trận, người xuất chiến có thể nhận được hai phần chiến lợi phẩm, tám phần còn lại phải giao cho Tề Hoàng.

Nếu như thật có trận kỳ Thất Tuyệt kiếm trận thì bọn họ sẽ tổn thất nhiều.

Bởi vì mặc dù là trận kỳ cấp năm, nhưng mà tìm một vị trận pháp đại sư cấp sáu hoặc là cấp bảy nghiên cứu, có thể hoàn thiện trận văn, nâng trận kỳ cấp năm lên tới cấp sáu, như vậy thì bọn họ liền có Thất Tuyệt kiếm trận cấp sáu.

Mà uy lực Thất Tuyệt kiếm trận cấp sáu so với Thất Tuyệt kiếm trận cấp năm lớn mạnh hơn nhiều, có thể tru sát Vương cảnh.

Lục quốc!

Lục quốc yên tĩnh một đoạn thời gian, hai vị quân vương từ Tề Hoàng cung phái ra, ít hôm nữa sẽ tới Lục quốc chém gϊếŧ cha con Lục Chính Hằng, tin tức lan truyền nhanh chóng, gây náo động khắp nơi.

Lục quốc lại nổi lên phong ba.

Rất nhiều người cho rằng hai cha con Lục Chính Hằng cần phải chạy trốn, đắc tội với vị Tề Hoàng chí cao vô thượng kia, không chạy trốn thì phải làm sao, nhưng điều bất ngờ là người trong vương thành lại không phát hiện bất kỳ người nào rời khỏi vương cung.

Mọi thứ đều rất yên tĩnh, cấm vệ vương cung vẫn trấn thủ vương quốc như cũ, tựa hồ chẳng biết gì về chuyện phát sinh ở ngoại giới.

Điều này khiến vô số người ngạc nhiên, cấm vệ trong vương cung và cha con Lục Chính Hằng đã từ bỏ việc đấu tranh, chuẩn bị nhận lấy cái chết sao?

Thật ra bọn họ cũng không biết giờ phút này trong vương cung, tất cả mọi người đều đang nâng cao tu vi.

Nhìn bề ngoài không chút khẩn trương, lại rất bình tĩnh nhưng mà nội tâm thì hoàn toàn loạn lên, rốt cuộc là phạm tới Tề Hoàng.

Nửa tháng nay, cấm vệ vương cung cả ngày khổ tu, một khắc cũng không ngừng nghỉ.



Cực kỳ hiển nhiên, sau khi thể chất của mỗi người được máu thịt Yêu Vương bổ dưỡng đã tăng lên rõ rệt, huyết khí tăng vọt.

Nơi nào đó trong vương cung, đây là một bãi cỏ diện tích năm mươi mẫu, coi như một võ đài luyện võ.

Cha con Lục Chính Hằng đứng ở một chỗ đất trống.

“Lão già, nghe nói Tề Hoàng đã phái hai vị Vương cảnh tới, có quân vương Tương quốc hạ độc thủ ngươi, ngươi xử lý thế nào?” Lục Trần mỉm cười nói.

Lục Chính Hằng trợn ngược mắt, nói: “Ngươi nói xem, còn không phải ngươi gây sự, chúng ta bây giờ trốn còn kịp.”

Thời gian nửa tháng này Lục Chính Hằng nhiều lần thuyết phục Lục Trần rời đi, thế nhưng Lục Trần vẫn rất bình tĩnh, mỗi ngày trừ tu luyện ra thì cũng là đi dạo, bày ra bộ dáng không tim không phổi.

Lục Trần cười nói: “Yên tâm, ta tin ngươi có thể lấy một địch hai, không chỉ đánh lui mà thậm chí chém gϊếŧ cả hai vị vương giả.”

Lục Chính Hằng cạn lời, chính hắn còn chẳng có lòng tin sẽ lấy một địch hai, tên nghịch tử này lấy đâu ra lòng tin đó chứ.

“Ta truyền cho ngươi hai chiêu võ kỹ, đầy đủ ứng phó quân vương hai nước.” lúc này, Lục Trần thu lại nụ cười.

Lục Chính Hằng bĩu môi, đừng nói là hai chiêu, dù có truyền cho hắn hai mươi chiêu võ kỹ cũng vô ích thôi, hơn nữa nghịch tử này mới trở về hơn một tháng, hắn còn chưa am hiểu lai lịch sư môn của Lục Trần là cái gì.

Chỉ là nói tới một hộ vệ bình thường đều có thể treo hắn lên mà đánh.

Đối với loại lời nói vô nghĩa này, Lục Chính Hằng tất nhiên là không tin.

Lục Chính Hằng tức giận nói: “Được, ta ngược lại muốn xem xem võ kỹ của ngươi lợi hại đến mức nào.”

“Nhìn cho kỹ nè, mở to con mắt chó… ờ… con mắt của ngươi!” Dưới ánh mắt đầy sát khí nhìn Lục Trần của Lục Chính Hằng, Lục Trần liền vội vã sửa lại lời nói, tủm tỉm cười: “Xin lỗi nha, quen mồm rồi!”

Sau đó, Lục Trần mới thật nghiêm túc, điều động linh lực, một tay nâng lên, không ngừng biến đổi thủ thế, cuối cùng duỗi ra một ngón trỏ, ngón trỏ bộc phát quang hoa chói mắt, quả thực sáng đến mù mắt người.

Một luồng khí tức to lớn theo ngón trỏ của Lục Trần mạnh mẽ phát ra.

Bên cạnh, Lục Chính Hằng vốn là không để ý nhưng khi cảm nhận được một vệt uy năng trên ngón trỏ Lục Trần làm hắn hãi hùng khϊếp vía, ánh mắt dần dần ngưng trọng.



Đây là thứ chỉ pháp gì mà khiến hắn đường đường là Vương cảnh cũng có chút kinh hãi.

Đặc biệt là tên tiểu tử thối này mới là Tẩy Tủy cảnh viên mãn thôi, còn chưa tới Siêu Phàm cảnh nữa, sao lại có thể bộc phát ra uy năng đáng sơ như vậy?

Sau đó, Lục Trần chỉ vào tảng đá nặng mấy chục tấn trước mặt, sức mạnh vô hạn ngưng tụ trên ngón trỏ của hắn lập tức bắn ra.

Bùm!

Cách đó ba mươi mét, tảng đá nặng mấy chục tấn sụp đổ trong nháy mắt, hóa thành vô số mảnh đá nhỏ, bắn tung tóe ra xung quanh, uy lực không hề suy yếu, vô số mảnh găm vào lòng đất sâu hơn một thước.

Vô số cấm vệ đang khổ luyện bên canh nghe được một tiếng nổ mạnh ầm vang, toàn bộ ngạc nhiên nhìn qua, khi thấy bên cạnh thiếu đi một tảng đá lớn thì hoàn toàn ngơ ngác không hiểu xảy ra vụ gì.

Chẳng qua lúc Lục Trần xuất thủ vẫn có cấm vệ nhìn chăm chú.

“Võ kỹ này kinh khủng quá!”

“Nhẹ nhàng chỉ một cái, tảng đá to bự liền nổ tung!”

Đám cấm vệ xung quanh nghe qua quá trình này đều phải hít thở một hơi thán phục.

“Lão già, cảm thấy võ kỹ này thế nào hả?” Lục Trần quay đầu nhìn về phía Lục Chính Hằng, trêu chọc cười nói.

Sắc mặt Lục Chính Hằng nghiêm túc hiếm có, nói: “Uy lực rất mạnh, ta chưa bao giờ nhìn thấy chỉ pháp đáng sợ như thế, chẳng lẽ ngươi tu hành võ kỹ Hoàng cấp?”

Nói chung tu vi đạt tới Hoàng cảnh thì có thể tự sáng tạo ra võ kỹ uy lực bất phàm.

Gọi chung là võ kỹ Hoàng cấp.

Lục Trần bĩu môi, nói: “Lão già, ngươi không thể chắp cánh cho trí tưởng tượng hướng tới chỗ cao mà nghĩ à, đừng có ếch ngồi đáy giếng được không, đừng có nhắc tới loại rác rưởi như võ kỹ Hoàng cấp.”

Bên cạnh, Lục Chính Hằng co co khóe miệng, cái tên nghịch tử này có phải đặt tầm mắt hơi cao rồi không, lại còn nói Hoàng cấp là rác rưởi, trong khi võ kỹ hắn tu luyện còn chưa tính là Vương cấp, chẳng phải là rác rưởi bên trong rác rưởi sao.