Chương 39: Toàn Lực Ra Tay

Thế nhưng, phút chốc Lục Trần nhìn thấy ánh mắt của Phương Đằng thì cảm thấy khó chịu rồi.

Tuy hắn không có tiếp xúc gì với Phương Đằng, nhưng ánh mắt như vậy thật sự khiến người khác không sảng khoái.

“Chạy, ai nói ta muốn chạy chứ.” Lục Trần khinh miệt nói: “Nếu việc ta chỉ là đối mặt một Hoàng cảnh thì phải chạy trốn truyền ra ngoài để tiểu đệ của ta biết được, ta cũng không còn mặt mũi nữa.”

Hạ Thiên đưa ánh mắt lạnh buốt nhìn chăm chăm vào Lục Trần.

Đồ ranh con gan dạ này, nhục mạ Tề Hoàng không nói, còn diệt cả ý niệm Nhân Hoàng, bây giờ trong lòng hắn vẫn hết sức thấp thỏm, không biết liệu Tề Hoàng sẽ giận cá chém Huyền Lôi phái không.

Dù sao cũng là thánh chỉ do hắn mang đến xảy ra điều bất trắc, không có bảo vệ tốt thánh chỉ.

Hắn bị Tề Hoàng một bạt tai tát chết cũng không tìm được chỗ để nói lý.

Nếu không phải Lục Chính Hằng cản lại, hắn cũng muốn một chưởng đập chết đồ ranh con này.

“Ngươi vô cùng ngu xuẩn, không chỉ hại chết bản thân ngươi, còn liên lụy phụ thân của mình, toàn bộ người của vương cung, thậm chí tính mạng của bá tánh trên cả Lục quốc, nếu ta là ngươi, sớm thì đã tự vận tạ tội.” Hạ Thiên lạnh lùng nói.

“Lục Trần, vì tốt cho mọi người, ngươi hãy tự tử đi.” Trên bầu trời, Phương Đằng thốt ra lời châm biếm âm u, vẫn nhìn Lục Trần bằng ánh mắt như nhìn tên đần độn.

Moá, ngươi còn dùng ánh mắt này, xem ta đây không gϊếŧ chết ngươi.

“Được thôi.” Đột nhiên Lục Trần toét miệng mỉm cười.

Nếu người quen thuộc Lục Trần trông thấy nụ cười này của Lục Trần sẽ chợt biết có người sắp xui xẻo rồi.

“Ơ.”

Lục Trần đồng ý khiến đám người Phương Đằng, Hạ Thiên đều hơi bất ngờ.

Ngay lúc bọn họ vô cùng bất ngờ, Lục Trần tiếp tục nói: “Ta có thể lấy cái chết tạ tội, nhưng ta muốn lựa chọn một cách chết sĩ diện.”

Hạ Thiên hỏi: “Ngươi muốn kiểu chết sĩ diện như thế nào.”



Lục Trần chỉ về phía Phương Đằng nói: “Ta đấu một trận với Phương Đằng, các ngươi ai cũng đừng xen tay vào, thế nào.”

Mấy người có mặt tại hiện trường nghe Lục Trần nói vậy, lộ ra vẻ mặt không giống nhau.

Ba người Hạ Thiên, phụ tử Phương Thường Lâm bất ngờ, còn đám người Lục Chính Hằng thì biến đổi sắc mặt.

Phương Đằng cũng vô cùng bất ngờ nhìn Lục Trần, hắn không nghĩ thông suốt tại sao Lục Trần dám khiêu chiến hắn, Lục Trần chẳng qua là Tẩy Tủy cảnh viên mãn, còn hắn đã Siêu Phàm cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu một bước thì có thể thăng cấp Siêu Phàm cảnh viên mãn, xung kích Nguyên Thần cảnh.

Giữa hai cảnh giới này gần như là một trời một vực.

Hoàn toàn không thể so sánh.

Tuy nhiên, tên này thật sự dám khiêu chiến hắn tuyệt đối là tự tìm đường chết, cho tới bây giờ, trán của hắn vẫn còn khá đau, Lục Trần muốn thách đấu mình, không chỉ có thể báo thù rửa hận, hơn nữa nói không chừng còn được nhận khen thưởng của Tề Hoàng.

Thế là, khóe miệng của Phương Đằng lộ ra một nét cười: “Được, ta đồng ý.”

Phương Thường Lâm đã khó chịu Lục Trần từ lâu rồi, nếu nhi tử của hắn gϊếŧ chết Lục Trần trước mặt Lục Chính Hằng, hơn nữa Lục Chính Hằng còn không dám cản trở, điều này tuyệt đối là một chuyện thú vị.

Hạ Thiên tụ khí truyền âm nói: “Trực tiếp gϊếŧ chết.”

Phương Đằng nhẹ nhàng gật đầu.

Ngược lại, mọi người phe vương cung đều hơi lo lắng.

Trong lòng Lục Chính Hằng cũng sốt ruột, không hiểu tại sao Lục Trần muốn khiêu chiến Phương Đằng, dù sao giữa hai người thua xa cả một đại cảnh giới.

Tuy nhiên, hắn nhớ lại Lục Trần từng nói khi tự trảm đạo cơ Siêu Phàm lần thứ hai thì đã từng chém gϊếŧ Siêu Phàm cảnh, bỗng chốc tâm trạng căng thẳng của hắn thoải mái hơn.

Lục Trần rút bỏ trận pháp, nói: “Xuống đây đi.”

Phương Đằng hạ xuống mặt đất, mở miệng nói: “Ngươi mới Tẩy Tủy cảnh, có cần ta áp chế cảnh giới giống như ngươi không.”

Phương Đằng rất tự tin, cho dù hắn áp chế cảnh giới cũng có thể nghiền ép Lục Trần.



“Không cần.” Lục Trần khẽ lắc đầu.

Phương Đằng nở nụ cười lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi đúng là tự tìm đường chết, được thôi, ta cứ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, nhớ là đừng cảm kích ta quá.”

“Ngoài ra, sử dụng toàn lực của ngươi đi, như vậy ngươi còn có thể sống thêm vài giây.”

Lục Trần hơi bất ngờ, kinh ngạc nói: “Ngươi xác định muốn để ta dốc hết sức.”

Phương Đằng nghe Lục Trần nói thế, trong lòng hắn cười khẩy, hai người bọn họ chênh lệch một cảnh giới lớn, cho dù Lục Trần dùng toàn lực cũng không thể nào sống quá một phút trên tay hắn.

“Được, ta thỏa mãn ngươi.” Lục Trần nhún vai.

Hầu như Lục Trần vừa dứt lời thì hắn đã động tay, vận chuyển Cửu Tuyệt Thiên Công, điều động lượng lớn linh lực, làn sóng linh khí vô hình phá vỡ bề mặt thân thể, lan tràn ra xung quanh.

Tiếp theo, Lục Trần lao xuống phía Phương Đằng, đồng thời truyền ra một loạt tiếng như sấm sét.

Tiếng sấm nghìn cân, Lục Trần đã tu luyện thân pháp cấp Thánh lĩnh vực tốc độ đến đại thành, chỉ nghe tiếng sấm, không thấy người đâu.

Cho dù là hai Vương giả trước mặt, cũng không thể dễ dàng nắm bắt được bóng dáng của Lục Trần, bọn họ chỉ nghe thấy một loạt tiếng sấm sét.

Trong lúc Lục Trần biến mất, Phương Đằng sớm đã biến đổi sắc mặt, vì một luồng cảm giác nguy hiểm nồng nặc truyền khắp người hắn.

Ngay lúc Phương Đằng điều động linh lực, Lục Trần mang theo tiếng sấm sét, một chân lăng không đá vào l*иg ngực của Phương Đằng.

Phương Đằng không ngăn lại được, xương cốt l*иg ngực phát ra tiếng giòn vang, miệng hắn phun máu tươi, hất bay ra ngoài.

Lục Trần như hình với bóng, không cho Phương Đằng cơ hội nghỉ xả hơi, lần này hắn xuất quyền, linh lực hội tụ quyền ấn, năng lượng màu đỏ ngập tràn trên quả đấm giống như một ngọn lửa nóng bỏng, đập thật mạnh lên đầu của Phương Đằng.

Đầu hắn nổ tung, nổ thành một đống sương máu.

Chưa tới một giây ngắn ngủi, Lục Trần một chân một quyền đã gϊếŧ chết Phương Đằng ngay tại chỗ.

Xung quanh, tiếng cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.