“Ai đang làm càn.”
Thật bất ngờ, Lục Trần ném ra thánh chỉ này, cũng không bay đến trong tay Hạ Thiên, ngược lại giống như có ý thức, một lần nữa ngưng tụ thành hư ảnh Nhân Hoàng, quay đầu lại, một đôi mắt đáng sợ nhìn chằm chằm Lục Trần.
Thánh chỉ là Tề Hoàng dùng tinh thần viết, phía trên chứa đựng ý niệm Nhân Hoàng của hắn, có thể cảm giác được lời nói của Lục Trần bất kính.
“Đều nói rồi, thứ mà ngươi viết, thích hợp làm giấy vệ sinh.” Lục Trần lạnh nhạt nói.
“Muốn chết.”
Ảo ảnh Tề Hoàng lạnh giọng nói, phân tán ra một tia kim quang bay đến chỗ Lục Trần, lộ ra khí tức khiến kẻ khác hồi hộp.
Ý niệm Nhân Hoàng cho dù là một tia nho nhỏ, cũng có thể phát động công kích tinh thần, có thể dễ dàng gϊếŧ chết cấp bậc Nguyên Thần cảnh.
Sắc mặt Lục Chính Hằng bên cạnh chợt biến, muốn kéo Lục Trần qua, để hắn ngăn cản luồng tinh thần lực này của Nhân Hoàng.
“Hoàng cảnh nho nhỏ, im im ngồi trong mảnh đất nhỏ của mình, thanh thản làm con ếch ngồi đáy giếng không được sao.” Lục Trần lạnh nhạt nói, lấy ra Phệ Hồn đoản kiếm, rót linh lực vào, Phệ Hồn đoản kiếm biến thành ánh sáng màu đen sẫm.
Chém về trước, trực tiếp chém ảo ảnh Nhân Hoàng thành hai nửa.
Phệ Hồn đoản kiếm phóng ra ánh sáng màu đen, giống như sở hữu năng lực khắc chế cực kỳ lớn mạnh đối với tinh thần lực và linh hồn thể, thậm chí có thể cắn nuốt, Lục Trần nhẹ nhàng vung Phệ Hồn đoản kiếm.
Tinh thần lực của Nhân Hoàng giống như đậu hũ yếu ớt, dễ dàng bị chém đứt, hơn nữa kim quang chung quanh bị hắc quang mà Phệ Hồn đoản kiếm tỏa ra nuốt sạch sẽ, hấp thu toàn bộ tinh thần lực của Nhân Hoàng.
Mà thánh chỉ, vốn là màu vàng rực rỡ, hiện tại biến thành tờ giấy bình thường.
Hạ Thiên bên cạnh còn đang lạnh lùng cười, đây chính là ấn ký tinh thần của Nhân Hoàng bệ hạ, tuy rằng chỉ là một tia nho nhỏ, nhưng mà có thể nháy mắt tiêu diệt một linh hồn Nguyên Thần cảnh.
Huống chi là một Tẩy Tủy cảnh nho nhỏ.
Nhưng mà khóe miệng vừa mới cong lên lạnh lùng cười, nháy mắt đã cứng ngắc.
Hắn nhìn thấy cái gì, một đoản kiếm dễ dàng đánh tan ấn ký tinh thần mà ảo ảnh Nhân Hoàng ngưng tụ, còn hấp thu ấn ký tinh thần của Nhân Hoàng, nháy mắt đã hiểu được, đây là một pháp bảo khắc chế tinh thần.
Trước đó, đối phương chính là dùng đoản kiếm quỷ dị này, chặt đứt một tia tinh thần lực của hắn.
Cha con Phương Thường Lâm giống như Hạ Thiên, cho rằng Lục Trần tìm chết, nhưng mà không nghĩ tới, kết quả là như vậy.
Về phần đám người Lục Chính Hằng, thì thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ nhìn thoáng qua đoản kiếm màu đen trong tay Lục Trần, không biết vì sao, chỉ liếc mắt một cái, đã cảm giác giống như linh hồn bị cắn nuốt, vội vàng dời ánh mắt, bình ổn nội tâm.
Ngay thời điểm Lục Trần dùng Phệ Hồn đoản kiếm cắn nuốt ấn ký tinh thần của Nhân Hoàng, ở xa xôi ngoài mấy chục ngàn dặm, có một tòa cự thành phồn vinh hưng thịnh tên là Tề Hoàng thành.
Ở trung tâm của Tề Hoàng thành, có một vùng dãy cung điện thần thánh uy nghiêm.
Tề Hoàng thống trị lãnh thổ vô biên, trú ngụ trong dãy cung điện.
“Là ai.”
Chỗ sâu trong cung điện, có một nam tử trung niên mặc hoàng bào mở to mắt, bắn ra hai luồng sáng sắc bén màu vàng, hắn phát ra tiếng gầm nhẹ, khí tức khủng bố phát ra, ý chí Nhân Hoàng bá đạo sắc bén, mang theo một luồng phẫn nộ xông thiên, bao phủ cả tòa Tề Hoàng thành.
Giờ khắc này, người của cả Tề Hoàng thành bị kinh động.
Ánh mắt bọn họ hoảng sợ nhìn về phía trung tâm dãy cung điện, không biết vì sao Tề Hoàng cao cao tại thượng có thể đột nhiên tức giận, lửa giận nồng đậm bao trùm trong ý chí Hoàng giả đáng sợ, quả thực có thể đốt đến cửu trọng thiên.
Là ai chọc giận Tề Hoàng bệ hạ.
“Thánh chỉ của ta, lại làm giấy vệ sinh, gan lớn thật đấy.” Trong đôi mắt của Tề Hoàng, tràn ngập lửa giận vô biên.
Trong loáng thoáng, hắn cảm nhận được có người đang nói lời đại nghịch bất đạo, chuẩn bị ra tay, đáng tiếc còn chưa ra tay, một tia ý niệm Nhân Hoàng kia mất đi khí tức, rất hiển nhiên bị cắn nuốt hoặc là đánh tan.
Nhưng mà, ý niệm Nhân Hoàng chứa trong thánh chỉ của hắn, thật sự quá nhiều, tạm thời không biết là ai đang làm nhục hắn.
“Truyền Võ Vương tới gặp ta.”
Một giọng nói uy nghiêm, truyền ra từ Tề Hoàng cung.
...
Lục quốc.
Một đám người còn đắm chìm trong khϊếp sợ, bao gồm vô số người ngoài vương cung, tuy rằng bọn họ cách rất xa, không nghe được cuộc thảo luận, nhưng Lục Trần làm chuyện gì, bọn họ thấy rõ ràng.
Bọn họ nhìn thấy cái gì, Lục Trần một đao phá vỡ ý niệm Nhân Hoàng.
Đây, đây là muốn tạo phản sao.
Bọn họ sống dưới thống trị của Tề Hoàng, Tề Hoàng chính là chúa tể, Tề Hoàng vui sướиɠ, khắp chốn mừng vui, thiên hạ thái bình, Tề Hoàng giận dữ, máu chảy thành sông, xương trắng đầy trời.
Làm sao Lục Trần dám làm như thế, không sợ Nhân Hoàng giáng xuống, một chưởng bóp nát Vương thành sao.
Cấp bậc Nhân Hoàng sở hữu năng lượng dời núi lấp biển, uy năng không thể phỏng đoán được đấy.
Có một vài người còn nhớ rõ truyền thuyết mấy ngàn năm trước, kẻ ngoại lai Tề Hoàng đại chiến với Nguyên Hoàng, hai vị Hoàng giả giao chiến trên bầu trời, giống như hai ánh sáng đang truy đuổi, đan xen cùng một chỗ.
Bọn họ đánh ba ngày ba đêm, phạm vi giao chiến bao trùm hơn mấy chục vạn dặm.
Mặc dù đang giao chiến ở không trung, nhưng dư âm trút xuống dưới phá hủy hết thành trì này đến thành trì khác, vô số người cửa nát nhà tan, lang thang khắp nơi.
Đây là sự khủng bố của Hoàng giả.