"Vậy thì như thế này đi, ngươi thay sư phụ ngươi, quỳ xuống cầu xin ta, nói là Lục Trần siêu cấp đẹp trai, cầu xin ngươi, thả sư phụ ta ra, ta bằng lòng dùng tôn nghiêm của mình để đổi sư phụ ta đi ra." Lục Trần cười tủm tỉm nói: "Quỳ xuống đến đây dập đầu trước ta một trăm cái, ta sẽ bỏ qua cho sư phụ của ngươi."
Sắc mặt Phương Đằng, nháy mắt trở nên cực kỳ cứng nhắc, đồng thời nhìn sang Lục Trần với một ánh mắt phẫn nộ, trong lòng tức muốn điên lên, Lục Trần dám sỉ nhục hắn như vậy.
Sắc mặt Phương Thường Lâm cũng thay đổi khó coi, trong ánh mắt xuất hiện sự căm hận, hận không thể xé xác Lục Trần.
"Lão Hạ, ngươi nhìn xem đồ đệ ngươi thu nhận đi, chẳng qua là miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo mà thôi, vừa nói xong có thể vì ngươi lên núi đao, xuống biển lửa, nhưng mà ta mới vừa mở miệng, hắn đã ngây ngẩn cả người." Lục Trần nói với Hạ Thiên.
Lão Hạ là cái quỷ gì!
Hạ Thiên tức hộc ra máu, nhưng mà, hắn vẫn quay đầu nhìn lấy Phương Đằng một cái, trong mắt không biết mang theo ý tứ gì.
Phương Đằng nhìn thấy ánh mắt Hạ Thiên, thì trong lòng run lên, súc sinh Lục Trần này là muốn bức ép hắn đến đường cùng đây mà.
"Lão Hạ, ngươi nhìn đồ đệ của ngươi này, có phải là kẻ vong ân phụ nghĩa hay không, chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được, loại đồ đệ vong ân phụ nghĩa này, phải mau chóng trục xuất khỏi sư môn thôi." Lời nói của Lục Trần xoáy sâu vào trong tâm hồn.
Lời nói của Lục Trần, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim gan.
Hai cha con Phương Đằng phẫn nộ muốn muốn chém Lục Trần thành nhiều mảnh. Cấm vệ ở xung quanh, thì lại càng ngày càng sùng bái điện hạ rồi. Hai người Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không, cũng không nói nên lời, trong cung điện, Lục Chính Hằng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng cân bằng hơn rất nhiều.
Tiểu tử này quay trở lại, mỗi lần nói chuyện đều sẽ chọc hắn tức giận gần chết, hiện tại đến lượt người khác, làm cho trong lòng cân bằng lại.
"Lão Hạ, ngươi xem xem, có phải đã dạy dỗ ra một tên vong ân phụ nghĩa hay không, ngươi nên cảm ơn ta, khiến cho ngươi nhìn rõ tên vong ân phụ nghĩa này, nếu không sau này không sớm thì muộn cũng sẽ phản bội lại ngươi."
"Đừng nói nữa, ta bằng lòng." Đôi mắt của Phương Đằng đỏ lên, ẩn chứa phẫn nộ vô tận: "Một trăm cái dập đầu đúng không, ta bằng lòng vì sư phụ làm như thế."
"Bằng lòng sao, đi vậy thì đi đến đại môn Vương cung quỳ đi." Lục Trần cười nhạt nói.
"Hi vọng ngươi nói lời thì giữ lời."
Phương Đằng oán hận trừng mắt nhìn Lục Trần một cái, sau đó đi đến đại môn Vương cung, thở hắt rồi quỳ xuống mặt đất.
Bên ngoài Vương cung, một đám người vẻ mặt cổ quái, Phương Đằng đang làm cái gì vậy.
Dù sao cũng cách đó hơi xa, tuy là bọn họ có thể nhìn thấy nơi này, nhưng mà lời nói bên trong lại không thể nghe ra rõ ràng.
Phương Đằng quỳ xuống bắt đầu dập đầu, rất nhanh đã dập đầu được mười cái.
"Đợi một chút, cách thức không đúng." Lục Trần cắt ngang Phương Đằng.
Phương Đằng giương hai mắt lên, lửa giận sôi trào, hắn áp chế lửa giận nói: "Sao lại không đúng."
"Mỗi một cái dập đầu, ngươi phải hô to Lục Trần siêu cấp đẹp trai, ngươi dập đầu như vậy không đúng rồi." Lục Trần nói.
Phương Đằng nghe xong, hận không thể gϊếŧ được Lục Trần.
Thế nhưng, hiện tại hắn không thể không chấp nhận bị Lục Trần sỉ nhục, cho dù Lục Trần có sỉ nhục hắn như thế nào, hắn cũng phải nhận lấy.
"Lục Trần siêu cấp đẹp trai."
"Lục Trần siêu cấp đẹp trai."
Sau đó, mỗi một cái dập đầu, Phương Đằng sẽ hô to một câu Lục Trần siêu cấp đẹp trai, khiến cho người ở bên ngoài Vương cung mặt mũi mù mịt, không biết có phải sáng nay Phương Đằng ra ngoài đầu bị cửa kẹp rồi hay không.
Hơn mười phút, Phương Đằng dập đầu xong một trăm cái, ngẩng đầu lên, cái trán sưng lên thành một cục lớn, nhưng mà dường như Phương Đằng không hề cảm thấy đau đớn, dùng con mắt âm u hung ác nhìn Lục Trần: "Như vậy đã được chưa."
"Thái độ không thành khẩn." Lục Trần lắc đầu, nói: "Cái đầu ngươi chưa có dập đến rách ra, rõ ràng chưa phải thật tâm, làm lại."
Lời này vừa nói xong, hai cha con Phương Thường Lâm, và cả Hạ Thiên vốn tưởng rằng có thể đi ra kia, suýt chút nữa bị tức chết.
Một đám người trong Vương cung cũng hết chỗ nói, chẳng lẽ phải dập đầu chảy máu, mới là có thái độ thành khẩn ư.
Phương Thường Lâm tức giận nói: "Cái đồ ranh con nhà ngươi, có thể tuân thủ lời hứa hay không."
Phương Đằng cũng tức giận nói: "Lục Trần, ngươi đừng có mà quá đáng, mau mau thả sư phụ ta ra."
Lục Trần quay đầu, kêu lên với Hạ Thiên đang ở trong kết giới: "Lão Hạ à, đồ đệ ngươi là loại vong ân phụ nghĩa, mau mau trục xuất khỏi sư môn đi."
Hai cha con Phương Thường Lâm: "..."
Hạ Thiên: "..."
"Được được được." Phương Đằng tức giận nói: "Lục Trần, một lần cuối cùng, ta hi vọng ngươi nói lời giữ lời."
Sau đó, Phương Đằng tiếp tục dập đầu, lần này dập đầu dùng lực hơn lúc trước, đồng thời trong miệng hô to Lúc Trần siêu cấp đẹp trai.
Chờ khi Phương Đằng dập đầu xong một trăm cái, trên mặt đất có vết máu loang lổ, cái trán Phương Đằng thì máu me lẫn lộn, dường như còn có thể thấy được xương trán rồi.
"Hiện giờ có thể chưa." Trong mắt Phương Đằng, tràn ngập sát ý vô cùng vô tận.
Hiện tại hắn rất muốn bùng nổ, gϊếŧ chết Lục Trần ngay lập tức, thế nhưng, Lục Trần ở trong Vương cung, hắn không làm được.
"Ánh mắt của ngươi là như thế nào." Lục Trần nhíu mày: "Tại sao ta có cảm giác ngươi muốn gϊếŧ ta."
Phương Đằng thầm nghĩ, lão tử hiện tại hận không thể chặt ngươi ra thành mười tám mảnh.
"Vốn là ta đang muốn thả sư phụ ngươi ra, ngươi không cảm ơn ta không thèm tính toán, lại còn muốn gϊếŧ ta, quên đi, lời hứa không còn giá trị." Lục Trần nói xong, quay người rời đi.
"Phốc."
Phương Đằng tức giận sôi lên, phun ra một ngụm máu.