Lục Trần khống chế ngọc phù, bảy thanh kiếm sáng chói bỗng nhiên xoay về hướng bốn Nguyên Thần cảnh theo một quy luật, hiện lên kiếm trận bao vây bọn họ ở chính giữa.
Ngay sau đó, từng thanh kiếm như là có người khống chế, phát ra ánh kiếm màu trắng tương tự, cùng xuyên tới bọn họ.
“Kiếm trận!”
“Sao nơi này lại có kiếm trận?”
Nhịp tim bốn Nguyên Thần cảnh đập loạn, hoàn toàn không nghĩ tới sau khi công phá Địa Linh trận sẽ lâm vào một trận pháp khác, mà uy thế của bảy thanh kiếm này cũng thật là đáng sợ.
Thật khiến bọn họ ớn lạnh.
Vù vù vù!
Trường kiếm chuyển động, một thanh kiếm xuyên tới Lý Hắc, linh khí của Lý Hắc phân bố khắp toàn thân nhưng căn bản không ngăn được kiếm quang, một đường xuyên thấu qua bả vai hắn.
Xoẹt!
Trong nháy mắt Lý Hắc mất đi một cánh tay, máu me đầm đìa, cánh tay từ không trung rơi xuống.
“A!!!”
Lý Hắc lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.
Một thanh kiếm theo bên cạnh hiện lên, Lý Hắc chỉ còn một cánh tay, bị ánh kiếm cắt đứt chẳng khác nào miếng đậu hũ yếu ớt.
Tiếp đó, ba bốn thanh kiếm xếp hàng xuyên thủng thân thể Lý Hắc, phập phập phập, Lý Hắc liên tiếp thổ huyết, trừng to mắt, cúi đầu, trước ngực thủng ra một lỗ máu, vừa rồi một đường kiếm quang vừa vặn xuyên qua tim hắn.
Bóp nghẹt cơn giận của hắn.
Lý Hắc há to miệng, muốn nói điều gì đó nhưng lại phù phù một tiếng, thi thể rơi xuống đất.
“Cái này…”
Trong Vương cung, vô số cấm vệ nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng được.
Bốn cường giả Nguyên Thần cảnh rõ ràng rơi vào một loại trận pháp khác nhưng lại là sát trận, chẳng lẽ sât trận này cũng là quốc sư bố trí sao?
“Uy lực của Thất Tuyệt kiếm trận thật là khủng khϊếp!”
“Đừng nói là bốn người này, cho dù thêm bốn người nữa cũng không đủ gϊếŧ!”
Hai người Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không tự lẩm bẩm.
Thời điểm bốn Nguyên Thần cảnh vừa mới đánh vỡ Địa Linh trận, bọn họ còn tưởng Thất Tuyệt kiếm trận không ngăn được, nhưng mà khi thấy bốn người tiến vào phạm vi của Thất Tuyệt kiếm trận, Lý Hắc đã bị chém chết trong nháy mắt, thì đều phải thở phào một hơi.
Vô số người ngoại giới nhìn thấy một trận này đều thấy rùng mình.
Trong Vương cung vẫn còn có một tầng sát trận.
“Thất Tuyệt kiếm trận, làm sao có thể, làm sao có thể chứ…” Nơi nào đó trong không trung, Ma lão người phụ trách của đấu trường Hắc Giao và thanh niên đứng chung một chỗ, hắn nhìn kỹ trận pháp bảy thanh kiếm phát ra ánh sáng trắng, không ngừng tự lẩm bẩm.
“Ma lão, Thất Tuyệt kiếm trận này là…?” Người trẻ tuổi bên cạnh không hiểu, hỏi.
“Thất Tuyệt kiếm trận là một bộ sát trận cực mạnh, cơ sở chính là sát trận cấp năm, có thể tùy tiện tru sát Nguyên Thần cảnh, đừng nói là bốn người bọn họ, cho dù lại thêm vào bốn mươi người, nếu có đầy đủ linh thạch chống đỡ thì vẫn có thể đánh gϊếŧ.” Ma lão hít sâu một hơi nói.
Dừng một chút hắn lại tiếp tục nói: “Loại trận pháp này ngay đến hoàng thất đều không có, không nghĩ tới một Lục quốc nhỏ bé lại có loại sát trận này, không thể tưởng tượng nổi, thật không thể tưởng tượng nổi mà.”
Người trẻ tuổi bên cạnh ngây ra như phỗng.
“Sao lại thành ra thế này?” Ba cường giả Nguyên Thần cảnh còn lại đã sớm buông xuống lửa giận, nội tâm căng thẳng vô cùng.
Lý Hắc thế mà lại không ngăn nổi một đòn công kích, trực tiếp mất mạng.
Bảy thanh kiếm này gϊếŧ Lý Hắc xong, không có ra tay một lượt với bọn họ mà là vây tròn xung quanh.
Thời điểm bảy thanh kiếm xoay quanh, không giây phút nào không phát ra kiếm khí, tác động tới khiến cơ thể ba người họ căng cứng, toát mồ hôi lạnh.
“Tả Khưu Thiền, lão già hèn hạ vô sỉ nhà ngươi, rõ ràng còn che giấu.” Chương Khuê tức giận mắng to.
Bọn họ tưởng lầm là Tả Khưu Thiền lưu lại một tay, bố trí một cái sát trận này.
“Chính là ngươi!”
Phía dưới, Lục Trần nhìn kỹ Chương Khuê, lấy ngọc phù khống chế bảy thanh kiếm, hướng về phía Chương Khuê.
Chương Khuê nhìn thấy bảy thanh kiếm bay tới, trong lòng phả ra khí lạnh, hắn thúc giục linh lực toàn thân, đồng thời năng lượng trong lòng bàn tay phun ra, đυ.ng thẳng tới trường kiếm.
Mặc dù trường kiếm này là linh khí ngưng kết nhưng lại giống như thần binh lợi khí chân chính, một đường đâm xuyên qua lòng bàn tay Chương Khuê, mũi kiếm sắc bén xuyên thấu lòng bàn tay hắn.
Toàn bộ sáu thanh kiếm phía sau bắn vào thân thể Chương Khuê, phập phập phập…
Thân thể Chương Khuê ngưng lại, khóe miệng chảy máu, linh hồn tiêu tan, sau đó rơi xuống từ không trung.
Thấy Chương Khuê chết, trong lòng lòng Nhϊếp Vô Danh và Thanh Vinh đều lạnh toát.
Đây rốt cuộc là trận pháp gì, sao có thể khủng khϊếp như thế, tru sát cường giả Nguyên Thần cảnh cứ như chém gà đất chó sành vậy.
“Điện hạ tha mạng. bọn ta sai rồi, bọn ta sẽ không thông đồng làm bậy với đại tướng quân nữa!”
“Điện hạ, xin tha mạng!”
Nhϊếp Vô Danh và Thanh Vinh bị hù dọa đến hồn phi phách tán, điên cuồng cầu xin tha thứ.
“Muốn xin tha thứ? Muộn rồi!”
Khóe miệng Lục Trần cong lên một nụ cười lạnh giá.
Tiếp theo, hắn lại lần nữa khống chế ngọc phù, chỉ thấy bảy thanh kiếm bên trong hợp nhất, uy lực tăng vọt bay về phía Nhϊếp Vô Danh. Hắn nhìn thấy trường kiếm bay tới, nhanh chóng bay nhanh vòng vòng quanh kết giới.
Thế nhưng mà tốc độ của hắn có nhanh mấy lại có thể nhanh hơn trường kiếm sao.
Hơn nữa uy lực do bảy thanh kiếm hợp nhất bộc phát có thể so sánh với đòn công kích của Vương cảnh, Nhϊếp Vô Danh không có sức ngăn cản, l*иg ngực trực tiếp bị xuyên thủng.
Thời điểm trường kiếm xuyên thấu qua cơ thể, trước ngực Nhϊếp Vô Danh xuất hiện lỗ thủng lớn, trái tim bị kiếm khí xoắn nát tươm.