Trong Vương thành có mấy trăm ngàn bách tính, trong đó có rất nhiều võ giả, đều nhìn về hướng Vương cung trên cao.
Bao gồm cả Ma lão và nam tử trẻ tuổi của đấu trường Hắc Giao.
Hôm nay sẽ là ngày hủy diệt Lục quốc ư?
Sau đó là Phương gia khống chế Lục quốc.
Người nhận được ân huệ của Nhân Vương thì lộ ra vẻ u sầu, chẳng qua phần lớn mọi người đều giữ lấy vẻ bình tĩnh.
Bởi vì bọn họ đã quá quen với chuyện đó rồi.
Tu vi đạt tới Siêu Phàm cảnh, tiến hóa cấp độ sinh mệnh, tế bào thay đổi, tuổi thọ tăng cường, nói chung thì chỉ cần võ giả Siêu Phàm cảnh không vẫn lạc thì có thể dễ dàng sống mấy ngàn năm.
Theo dòng thời gian, bọn họ đã chứng kiến sự suy bại của vô số thế lực, có cả sự trỗi dậy của những thế lực mới.
Đừng nói là vương quốc, cho dù là Hoàng triều cường thịnh cũng có thời khắc suy bại. Hai nghìn năm trước, Hoàng triều Đại Võ quản lý cương vực một phương, Nhân Hoàng Vũ Nguyên, được gọi là Nguyên Hoàng.
Thế nhưng vị Nguyên Hoàng này gặp phải khiêu chiến, Nhân Hoàng từ nơi khác đến khiêu chiến Nguyên Hoàng, Nguyên Hoàng bị chém gϊếŧ, Hoàng triều Đại Vũ trong chốc lát sụp đổ, biến mất trong bụi trần lịch sử.
Tới thế lực cấp Nhân Hoàng còn bị hủy diệt thì huống chi là vương quốc. Bên trong Đại Tề, thế lực cấp Nhân Vương ít nhất có mười, hai mươi người, ở địa phương khác cũng thường xuyên phát sinh nhiều thay đổi lớn.
Chỉ có không ngừng mạnh lên mới có thể bảo vệ tất cả bên cạnh mình.
“Lục Trần, mau lăn ra đây cho ta!” Lý Hắc đứng lơ lửng trên không, tiếng thét tràn ngập lửa giận, âm thanh như sấm bên tai, hóa thành sóng âm khuếch tán không ngừng, khiến đám người cách mấy trăm mét đều cảm thấy khó chịu không thôi.
“Thù này không đội trời chung.” Chương Khuê buông lời nói.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thanh Vinh và Nhϊếp Vô Danh chăm chú nhìn người trong Vương cung, tìm kiếm bóng dáng tên Lục Trần, hận không thể lôi Lục Trần ra chém gϊếŧ cho thống khoái.
Người xung quanh đầy nghi hoặc, sao bốn Nguyên Thần cảnh này lại có bộ dạng cực kỳ phẫn nộ như thế?
Lục Trần lại là ai, cái tên nghe quen thế nhỉ.
Chỉ có một số nhỏ mới biết được chút sự tình, như đám người ở đấu trường Hắc Giao, bọn họ biết thiếu chủ Âm Độc môn và Nhϊếp thiếu cùng chết ở đấu trường Hắc Giao.
Trong Vương cung, rất nhiều cấm vệ không biết Lục Trần đã bày Thất Tuyệt kiếm trận. Nhìn thấy bốn Nguyên Thần cảnh cùng nhau kéo đến, sắc mặt bọn họ bị dọa đến trắng bệch.
“Ồ, mới đó đã tới rồi sao!” Lục Trần đang ở tẩm cung của lão già nhà mình, nghe tiếng gầm thét rống giận từ bên ngoài thì hơi sững sờ, đứng dậy đi ra bên ngoài, nhìn lên đã thấy bốn người.
Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không đứng hai bên trái phải Lục Trần.
“Chào bốn vị ha!” Lục Trần nhếch mép, vẫy vẫy tay chào bốn người trên không.
Tiếng Lý Hắc như chuông lớn: “Ngươi chính là Lục Trần?”
Chương Khuê kìm nén lửa giận: “Có phải ngươi đã gϊếŧ con ta?”
Con mắt Thanh Vinh và Nhϊếp Vô Danh nhìn chằm chằm Lục Trần, hận không được đem Lục Trần băm thành tám mảnh.
“Đúng rồi!” Lục Trần không hề phủ nhận mà là sảng khoái thừa nhận, lộ ra vẻ mặt cười xán lạn: “Con trai của mấy người các ngươi quá yếu, y như cục nhọt, đến một đòn của ta cũng không gánh nổi.”
“Đâu ra cái lý đó?”
Thấy Lục Trần đã gϊếŧ người lại còn kiêu ngạo như vậy, bốn Nguyên Thần cảnh tức giận không thôi.
“Ta đứng ở chỗ này nè, có giỏi thì tới gϊếŧ ta đi, ha ha ha!” Lục Trần cười phá lên đầy ngang ngược.
“Ngươi cứ chờ đó, khi nào trận pháp bị phá nát, ta sẽ tận tay gϊếŧ chết ngươi!” Lý Hắc cả giận nói, dứt lời, hắn vận chuyển linh lực nội thể hội tụ trên bàn tay, đánh một đòn mạnh mẽ lên mặt trận pháp.
Oành!
Kết giới trận pháp biến hóa, nứt ra như mạng nhện, kết giới rung động như thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó, Chương Khuê, Nhϊếp Vô Danh, Thanh Vinh cũng không hề nương tay, vận dụng toàn lực mà đánh về phía kết giới.
Rầm rầm rầm…!
Kết giới tiếp nhận bốn đòn công kích của Nguyên Thần cảnh, bắt đầu run rẩy kịch liệt, vết rạn giăng đầy, cuối cùng, Địa Linh trận ngũ cấp không chịu nổi bốn người công kích, ầm vang rồi tan nát, hóa thành hư vô.
Chủ yếu là do lúc Lục Trần bố trí trận pháp đã lấy mấy cái trận kỳ Địa Linh trận, nếu không để bốn người phá trận không thể dễ dàng như vậy.
“Trận pháp đã bị phá, xem ngươi ngạo mạn thế nào.” Lý Hắc nhìn Lục Trần, mang theo sát ý vô biên, hắn lao về phía Lục Trần giống như một con chim ưng săn mồi.
Không chỉ thế, ba Nguyên Thần cảnh còn lại cũng theo sát phía sau.
Bốn người đều hận không thể lập tức lột da rút gân Lục Trần ngay.
Đúng lúc này, Lục Trần khởi động ngọc phù khống chế, yên lặng niệm khẩu quyết.
“Đây là…”
Bốn người cảm nhận được luồng lực lượng bao quanh, chân mày nhíu lại, ánh mắt ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Chẳng phải bọn họ vừa phá trận pháp sao, tại sao lại tiến vào trận pháp nữa rồi?
“Hoan nghênh đến với Thất Tuyệt kiếm trận!” Lục Trần tủm tỉm cười nói.
“Ầm ầm…”
Thất Tuyệt kiếm trận khởi động, vô số linh khí hội tụ vào một chỗ, linh khí cuộn lên như bão lớn, mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ ngưng kết của một chuôi kiếm, thân kiếm trắng buốt tỏa ra khí lạnh, xuất nhập sắc bén vô cùng.
Uy thế tỏa ra cực kỳ mạnh mẽ.
Một thanh kiếm ngưng kết, ngay sau đó hai thanh, ba thanh, tổng cộng bảy thanh kiếm do linh lực hóa thành lơ lửng giữa không trung, kiếm khí ngút trời.
“Đây là…”
Bốn cường giả Nguyên Thần cảnh nhìn thấy linh khí hội tụ thành trường kiếm, cảm nhận được uy thế kia, mí mắt động một cái, không hiểu sao từ trong tâm lại nổi lên dự cảm bất tường.