Chương 17: Tin Dữ Liên Tục

Tướng mạo trên mặt Lục Trần bắt đầu biến hoá, dần dần biến thành tướng mạo của người hầu vừa nãy.

Sau đó, Lục Trần công khai đi vào Thanh phủ.

“Ơ, tiểu Đức Tử, sao lại quay về nhanh vậy, mau đến sân luyện võ đi, ba vị thiếu gia đang đợi dùng Khí Huyết đan đó.” bước vào Thanh phủ, một nam tử trung niên bước đến trước mặt, nhìn về phía Lục Trần nói.

“À, ta biết rồi.”

Lục Trần gật gật đầu, đi về phía sân đấu võ của Thanh phủ.

Mười phút sau, Lục Trần bước ra khỏi cổng Thanh phủ, lại qua mười phút sau, Lục Trần quay trở về vương cung, Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không nhìn thấy Lục Trần trở về bình an vô sự thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Điện hạ, ngươi ra ngoài lâu như vậy, hù chết bọn ta rồi.” Hai lão nhân nói.

Ngay khi Lục Trần quay trở lại vương cung, sân đấu võ Thanh phủ, có nha hoàn đi gọi ba huynh đệ Thanh thị ăn cơm nhưng chỉ nhìn thấy ba cỗ thi thể, nàng lập tức phát ra tiếng hét sợ hãi.

Tiếng hét này làm kinh động đến toàn bộ người của Thanh phủ, khi bọn họ đến sân đấu võ, toàn bộ đều trố mắt.

Ba huynh đệ Thanh thị, tất cả đều toi mạng, ở ngực của mỗi người đều có vết tích thiêu đốt, mà vị trí trái tim lõm xuống dưới, rõ ràng cho thấy đã bị người đánh cho một chưởng vận chuyển loại võ kỹ tăng phúc thuộc tính Hoả.

Làm vỡ nát tâm mạch.

Trạng thái chết của ba huynh đệ giống hệt nhau.

“Tiêu rồi!”

Hơn mười người có mặt ở đây đều có sắc mặt tái nhợt, sợ hãi nói.

Ba vị thiếu chủ này, thực lực mỗi người đều là Tẩy Tủy cảnh hậu kỳ, nhưng hiện tại lại chết một cách khó hiểu ngay trong phủ đệ, hơn nữa bọn họ không hề biết hung thủ là ai, chỉ cảm thấy trời sắp sập xuống luôn rồi.

Ba thiếu chủ là tương lai của Thanh gia, nếu gia chủ Thanh Vinh biết được, đoán chừng sẽ phát điên mất thôi.

Phương phủ.

Lúc này, bốn cường giả Nguyên Thần cảnh vẫn còn ở trong Phương phủ bàn công việc, ngay tại lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gào thét gấp gáp: “Lớn chuyện rồi, lớn chuyện rồi.”



Sau đó, một bóng người hấp tấp lao vào đại sảnh hội nghị.

Trong chốc lát, bốn cường giả Nguyên Thần cảnh ở bên trong nhìn chằm chằm vào tên tùy tiện xông vào với ánh mắt đáng sợ.

“Lão gia, chuyện không tốt rồi!” Tên chạy vào lập tức quỳ xuống trước mặt Chương Khuê môn chủ Âm Độc môn.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Chương Khuê nhận ra đây là đệ tử của Âm Độc môn, nhưng vẫn không vui hỏi.

“Thiếu, thiếu chủ chết rồi!” Sắc mặt đệ tử Âm Độc môn tái mét nói.

“Cái gì?”

Chương Khuê nghe tin thì bật dậy đạp về phía trước, túm chặt cổ áo tên kia, ánh mắt như lửa cháy hừng hực: “Ngươi nói cái gì cơ?”

“Thiếu, thiếu chủ chết ở đấu trường Hắc Giao…” Đệ tử Âm Độc môn lắp bắp nói.

Chương Khuê nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng tràn đầy bi thương, đột ngột tung chưởng, sức mạnh lòng bàn tay gào thét tuôn ra trực tiếp đập một cái bàn thành gỗ vụn, sau đó lạnh giọng hỏi: “Ai làm?”

“Hình, hình như là Lục Trần, con trai của đương kim Nhân Vương…” Tên kia lắp bắp nói.

“Vô lý!”

Chương Khuê giận dữ quát.

Mặc dù đêm qua Phi Xà tông có hơn mười đệ tử bị gϊếŧ, hư hư thực thực là do Lục Trần con trai Nhân Vương nhưng bọn họ không quá coi trọng, khoảng thời gian Lục Trần tu luyện mới vẻn vẹn năm năm.

Thời gian năm năm, có thể có thành tựu cao bao nhiêu chứ.

Chương Uy con trai hắn là Tẩy Tủy cảnh hậu kỳ, hơn nữa còn tu luyện Luyện Thể quyết, khí lực mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, trong cùng cảnh giới chính là vô địch, vả lại đấu trường Hắc Giao có những Nguyên Thần cảnh khác toạ trấn và có nhiều Siêu Phàm cảnh bảo hộ, bất cứ ai quấy rối đều sẽ ngăn chặn ngay lập tức.

“Khụ khụ, Chương huynh đừng hoảng, nói không chừng tin tức là giả thôi.”



“Ừm, tin tức có lẽ là giả thôi, thế lực sau lưng đấu trường Hắc Giao rất lớn, ai dám càn rỡ bên trong đó chứ.”

Mấy đại Nguyên Thần cảnh ở bên cạnh nhao nhao khuyên nhủ.

“Tông chủ, việc này là thật đó, thiên chân vạn xác!” đệ tử này của Âm Độc môn cẩn trọng nói: “Phải rồi, không chỉ thiếu chủ chết, công tử Nhϊếp Hoa cũng chết, rất nhiều người nhìn thấy.”

“Cái gì?”

Nhϊếp Vô Danh vốn ở bên cạnh xem trò vui, nghe được lời này, trong mắt đột nhiên bùng lên sát ý, nhìn chằm chằm tên đệ tử Âm Độc môn.

Khí tức Nguyên Thần cảnh hoàn toàn toàn phóng thích, làm cho tên đệ tử Âm Độc môn lập tức xụi lơ trên mặt đất.

“Là, là thật.”

“Không hay rồi!”

Tên đệ tử Âm Độc môn mới vừa nói xong, bên ngoài lại vang lên giọng nói vội vã, rất nhanh, lại thêm một người xông vào phòng khách, nhìn về hướng Nhϊếp Vô Danh nói: “Gia chủ, không hay rồi, thiếu gia chết rồi, chết ở đấu trường Hắc Giao.”

Ầm ầm ầm!

Khoảnh khắc này, trong lòng Nhϊếp Vô Danh cũng chứa đầy phẫn nộ, sát ý trong mắt cao ngút trời: “Cũng là Lục Trần làm.”

“Theo, theo rất nhiều người chứng kiến nói, chính xác là Lục Trần, bởi vì kẻ sát nhân trước khi gϊếŧ người, tự báo ra danh tính.” Người hầu Nhϊếp gia lắp ba lắp bắp nói.

“Tặc tử Lục Trần, ta không gϊếŧ ngươi thề không làm người!” Nhϊếp Vô Danh phát ra tiếng gào thét giận dữ.

“Gia chủ, không hay rồi, thiếu chủ chết ở hoa lâu rồi!” Đúng lúc này, bên ngoài tiếp tục truyền đến giọng nói gấp gáp, người thứ ba chạy vào là đệ tử của Phi Xà tông. Sau khi chạy vào, hắn phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Phi Xà tông tông chủ Lý Hắc.

“Cái gì, con trai ta cũng…”

Lý Hắc vốn đang xem trò cười, nhưng không nghĩ đến tin dữ nhanh như vậy đã đến trên người mình.

“Là ai làm, cũng là Lục Trần à?” Mắt Lý Hắc phun lửa.

“Không, không biết, khi người ở hoa lâu phát hiện ra thì thiếu chủ đã chết rồi.” Đệ tử Phi Xà tông câm như hến nói.