Phương Đằng là con trai của Phương Thường Lâm, một nhân vật cấp bậc thiên tài. Cũng chính bởi vì Phương Đằng, bọn họ mới đồng ý liên hợp với Phương Thường Lâm, cùng nhau đối phó quân vương Lục Chính Hằng.
Phương Đằng thông qua thí luyện của Huyền Lôi phái, thành công bái một Thái thượng trưởng lão làm sư phụ.
Mặc dù Huyền Lôi phái không lập quốc, nhưng mà thế lực tông môn hùng mạnh, trong tông môn có hai vị Vương cảnh, trong đó một người là tông chủ, người thứ hai là Thái thượng trưởng lão, mà Phương Đằng đã bái Thái thượng trưởng lão làm sư phụ.
Phương Thường Lâm mở miệng nói: "Con ta vừa mới bái nhập môn hạ của Hạ Thiên trưởng lão, còn chưa có sức ảnh hưởng. Chờ khi đột phá lên Nguyên Thần cảnh thì mới có thể được Hạ Thiên trưởng lão coi trọng, vì vậy, chém gϊếŧ Lục Chính Hằng chỉ có thể dựa vào năm người chúng ta."
Ồ!
Lời này vừa nói ra, bốn cường giả Nguyên Thần cảnh đều hơi thất vọng.
Theo bọn họ nghĩ, nếu như Phương Đằng có thể đưa Hạ Thiên trưởng lão đến thì tốt, bọn họ sẽ có ưu thế tuyệt đối. Bởi vì Hạ Thiên là Vương cảnh, đã sinh ra ý chí Vương giả, có thể chi phối quân vương của một vương quốc.
Phương Thường Lâm hừ lạnh: "Các ngươi không cần sợ hãi, dựa vào tư chất của con ta, trong vòng một năm, chắc chắn có thể đột phá Nguyên Thần cảnh."
"Mặt khác, độc Lục Chính Hằng bị trúng lần này chính là huyết dịch của Hỏa Hạt Vương kết hợp với mấy loại vật kịch độc khác, độc tính rất mạnh, có thể hạ độc chết Vương cảnh, trừ khi bọn họ có thể tìm được đan dược lục phẩm Thần Lộ đan."
"Vương cung đã bị tai mắt của chúng ta bao vây, một người đi ra thì gϊếŧ một người."
"Thần Lộ đan, sợ rằng chỉ có nơi phồn hoa như Hoàng thành Đại Tề mới có, hơn nữa giá cả đắt đỏ, chúng ta đã bao vây Vương thành, một con ruồi cũng đừng nghĩ bay được ra ngoài."
"Lục Chính Hằng chỉ có một con đường chết, có lẽ bây giờ đã bị độc phát mất mạng rồi."
"Chúng ta chỉ cần bao vây bọn họ, tiêu hao lực lượng kết giới, chờ kết giới của Địa Linh trận bị nghiền nát và xác định Lục Chính Hằng đã chết thực sự, kết cục coi như đã định."
Nghe được Phương Thường Lâm nói như vậy, bốn cường giả Nguyên Thần cảnh thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy, Lục Chính Hằng chỉ có một con đường chết thôi.
...
Hôm sau.
Lục Trần dậy thật sớm đi thăm lão già nhà mình. Lão già vẫn còn đang trong hôn mê như cũ, Mạc Hành Không ngồi ở đầu giường, nhìn thấy Lục Trần đi tới thì gọi một tiếng điện hạ.
Lục Trần hỏi: "Tình hình thế nào rồi."
Mạc Hành Không cười nói: "Điện hạ, tình hình đã có chuyển biến tốt, mạch tượng của quân vương bình thường, đoán chừng vài hôm nữa là có thể tỉnh lại."
"Vậy là tốt rồi, ta đi ra ngoài một chuyến." Lục Trần nói.
Mạc Hành Không dặn dò: "Điện hạ cẩn thận."
Lục Trần mỉm cười, bên ngoài có phải địa ngục đâu mà có cái gì phải cẩn thận với không cẩn thận. Năm năm qua, có loại nguy hiểm gì mà hắn chưa gặp qua chứ, hắn còn từng bị một Nhân Hoàng đuổi theo mười ngày mười đêm.
Loại chuyện này nếu mà nói ra, có lẽ Mạc Hành Không sẽ cho là hắn đang khoác lác.
Lục Trần rời khỏi tẩm cung đi thẳng ra phía ngoài. Hắn bước ra khỏi cửa lớn của Vương cung, không bao lâu sau, quả nhiên cảm ứng được có người đang đi theo sau lưng theo dõi hắn. Bốn phía của Vương cung hiện đầy cơ sở ngầm.
Lục Trần rẽ trái rẽ phải, cuối cùng rẽ vào một cái ngõ nhỏ.
Lúc hắn rẽ vào đó thì diện mạo của hắn đã xảy ra biến hóa lớn, biến thành gương mặt của một nam tử trung niên. Không chỉ như thế, ngay cả khí tức cũng xảy ra biến hóa to lớn, cơ bản là không thể nhìn ra cùng một người.
Sau khi diện mạo và khí chất của Lục Trần xảy ra thay đổi, bốn năm người theo dõi vội vã đi vào trong hẻm nhỏ.
Bọn họ lại phát hiện trong hẻm nhỏ, đã mất đi tung tích của người trẻ tuổi đó, chỉ có một nam tử trung niên tướng mạo bình thường.
“Người đâu?”
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự mờ mịt trong mắt.
Sau đó khí tức một người bắt đầu khởi động, giẫm bước lên không gian, vậy mà bắt đầu trôi nổi, đây là một võ giả Siêu Phàm cảnh có thể ngự không phi hành.
Hắn bay lên hai mươi mét, quan sát hẻm nhỏ, mấy con đường xung quanh, đều không một bóng người.
Người vừa mới đi ra khỏi vương cung, giống như biến mất trong hư không.
“Ê, ngươi có nhìn thấy một thanh niên bước vào trong hẻm nhỏ không, hắn đi đâu rồi.” Lúc này, một người hỏi nam tử trung niên bình thường.
Lục Trần đáp: “Vừa nãy có một bóng người lướt qua từ bên cạnh ta, không biết đi đâu rồi.”
“Đuổi theo.”
Trên trời cao, võ giả Siêu Phàm cảnh mở miệng nói, sau đó xung phong dẫn đầu đi trước, trong chớp mắt đã biến mất trước mặt Lục Trần. Cùng lúc đó, bốn võ giả Tẩy Tủy cảnh trên mặt đất đi theo Siêu Phàm cảnh trên bầu trời, bùng nổ cực nhanh, lướt qua vai Lục Trần.
Chờ bọn họ đi khỏi, Lục Trần lui người về đi vào đường chính, diện mạo của hắn lại xảy ra biến hóa, biến ra khuôn mặt hoàn toàn không giống trước đó, không chỉ có râu quai nón, dưới cằm còn có mấy nốt ruồi.
Ước chừng một phút sau, võ giả Siêu Phàm cảnh phi hành trên không đột nhiên biến sắc, thân thể đáp xuống mặt đất, bóp nắm đấm đánh ra một quyền, sóng khí dập dờn, một tầng tuyết đọng rất dày trên mặt đất bị sóng khí nhấc lên.
“Làm sao vậy.” Bốn người không rõ nguyên do.
Sắc mặt võ giả Siêu Phàm cảnh khó coi: “Nam tử trung niên vừa nãy, chính là người đi ra từ vương cung.”
“Hắn tiến vào trong hẻm nhỏ, chúng ta theo sau tiến vào, không có khả năng mất dấu được, hơn nữa trên mặt đất chỉ có một hàng dấu chân.”