Cố Tư Tề nghiến răng nghiến lợi, đổi hai nghìn lượng mà hắn ta định hét lên thành sáu nghìn lượng.
Tống Diễn không ngờ rằng Cố Tư Tề cũng đến vì thiệp mời, y có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc dù Cố gia có tu sĩ nhưng năm đó khi tẩu thoát đã chết đi kha khá, chưa chắc đã nhận được thiệp mời, mà Cố Tư Tề chỉ là một phàm nhân không có linh căn, chỉ có thể bỏ tiền ra đoạt thiệp mời giống như y thôi.
Tống Diễn mỉm cười rồi kêu lên: "Mười nghìn lượng."
Đôi mắt của Cố Tư Tề tối sầm lại.
Những người vốn còn nghĩ đến việc đấu giá, nhìn thấy Tống Diễn và Cố Tư Tề bắt đầu cắn nhau, Tống Diễn lại tăng giá, bọn họ lập tức gác lại suy nghĩ đấu giá, ngồi yên xem kịch vui.
Cố Tư Tề hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn Tống Diễn: "Ngươi đi đông yến làm gì? Ta khuyên ngươi đừng có gây sự."
Tống Diễn trước đây rõ ràng không thèm bận tâm đến mấy chuyện này, người quý ở chỗ tự hiểu lấy mình, Cố gia của hắn ta quả thật không giàu có bằng Tống gia, nhưng cữu cữu Tần Chương của hắn ta là tiên nhân!
Tốt nhất là ngươi đừng có mà không thức thời!
Tống Diễn cảm thấy tiểu tử này chuyện gì cũng viết hết lên mặt rồi, ngay cả lời đe dọa cũng không giấu giếm như vậy, nhưng y không quan tâm đến Cố gia với Tần gia.
Cố gia thì không cần nhắc tới, Tần Chương mặc dù là tiên nhân nhưng ở thành Túc Minh này cũng chẳng được xem là nhân vật lớn gì, nhưng thế thì sao chứ… Nhưng hắn ta với mình có khác gì nhau, ngay cả tên họ cũng không có!
Dù sao hắn ta cùng lắm cũng chỉ là một con kiến
pháo hôi, cùng lắm thì là pháo hôi mạnh mẽ, hoàn toàn không xứng ở trước mặt nhân vật chính.
Hơn nữa, Không Huyền Cảnh có quy định nghiêm ngặt, Tần Chương gia nhập Tiên môn không có nghĩa là hắn ta muốn làm gì thì làm. Nếu dám ức hϊếp phàm nhân yếu đuối sẽ bị trục xuất khỏi tiên cảnh đã là nhẹ rồi, Tống Diễn thật sự không hề sợ.
Tống Diễn nhếch môi nói đùa: "Ta có rất nhiều tiền nên chỉ muốn đi xem náo nhiệt thôi mà, không được à?"
Khuôn mặt của Cố Tư Tề tức giận đỏ bừng, hắn ta nhìn khuôn mặt đáng đánh của Tống Diễn, cố chịu đựng hết lần này đến lần khác, cuối cùng quay người lại hét lên: "Mười hai nghìn lượng."
Tống Diễn không chớp mắt hô: “Mười lăm nghìn lượng.”
Cạch một tiếng.
Cố Tư Tề bất ngờ đứng dậy, ghế ngã cả ra, hắn ta đi tới chỗ Tống Diễn, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Vẻ mặt của Tống Diễn bình tĩnh không dao động, cho Cố Tư Tề nhiều dũng khí hơn nữa không dám gây sự ở Lan Ỷ Các, nhướng mi cười khúc khích: "Đi thong thả."
Tim Cố Tư Tề đập mạnh, hắn ta nghiến răng nói từng chữ với Tống Diễn: "Đợi đó cho ta."
Sau đó hắn ta xắn tay áo rời đi.
Tống Diễn đã thành công giành được thiệp mời này, mỉm cười xin lỗi với những người đang nhìn xung quanh. Đồ đấu giá buổi hôm nay không ít đồ trân quý, người muốn giành lấy thiệp mời này đều là phàm nhân, nếu không phải do Cố Tư Tề thiếu kiên nhẫn như vậy, y cũng không cần phải gây sự chú ý
Một phòng riêng ở tầng hai.
Có hai nam nhân đang ngồi.
Một nam nhân mặc cẩm y màu lam, khuôn mặt tuấn tú, khí phách phi thường.
Một nam nhân khác mặc y phục xanh nhạt đơn giản, khuôn mặt bình thường nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy đôi mắt của hắn ta thờ ơ và sâu thẳm, giống như mặt trăng sáng treo cao trong màn đêm vô tận, như sao rơi vào buổi sáng sớm. Hắn ta đeo một thanh kiếm dài bọc vải xám sau lưng, chỉ để lộ chuôi kiếm bằng sắt đen xỉn.
Nam nhân mặc y phục màu lam giơ tay vén tấm màn lên. Những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, trầm ngâm nhìn người bên dưới.
Nam nhân mặc y phục xanh nhạt có chút khó hiểu, không biết chuyện này có gì thú vị như vậy, cúi đầu cung kính nói: “Thiếu gia, chỉ là một phàm nhân mà thôi, không cần phải có mặt ở đây.”