Một năm đã trôi qua.
Mùa xuân lại đến.
Như thường lệ, hắn lặng lẽ vào bếp lấy đồ ăn trong góc ra, vì đói mấy ngày nên lần này hắn ăn gấp hơn một chút, sau đó đột nhiên bắt đầu đau bụng dữ dội.
Hắn cuộn tròn thân mình và ngã xuống đất, nghe thấy tiếng bước chân từ khắp nơi, bị một đám tôi tớ vây quanh. Hắn khó khăn ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn thấy một nam hài trắng trẻo sạch sẽ, mang vàng đeo ngọc trên người, trước ngực đeo khóa trường mệnh, bên cạnh có kẻ hầu người hạ. Nam hài có đôi mắt đen sáng ngời, hào hứng hỏi nha hoàn bên cạnh: “Đây là thứ hạ tiện đó à?”
Nha hoàn nói vâng.
Khuôn mặt non nớt của nam hài lộ ra vẻ ghê tởm, như thể nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu. Nó nói: Tay chân không sạch sẽ như vậy, nói không chừng là nghiệt chủng của Ma tộc, người như vậy dựa vào đâu mà làm huynh trưởng của ta.
Cơn đau khiến sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng hắn không có biểu cảm gì mà chỉ im lặng nhìn nam hài.
Nam hài có lẽ không thích hắn chết như thế này, tỏ vẻ khó chịu và nói với giọng điệu trẻ con và ngây thơ: Nên giáo huấn ngươi thế nào đây? Ta biết rồi, người đâu, đưa lão già đó tới.
Người hầu già bị áp giải lên.
Nam hài nói: Vốn dĩ Cố gia chúng ta không thể giữ lại một tên tiện nô tự ý trộm đồ như ngươi, nhưng niệm tình có thể ngươi bị mê hoặc, bây giờ cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội. Ngươi tự mình giáo huấn hắn một chút, cho hắn biết lỗi của mình, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
Cây gậy được nhét vào tay người hầu già.
Đôi mắt đen của Cố Duy không hề dao động khi nhìn người hầu già đi tới.
Người hầu già chỉ do dự một lát rồi giơ gậy lên gõ mạnh xuống.
Hắn bị trúng độc và không thể cử động được, không thể chống cự, chỉ có thể để cây gậy đánh vào mình. Hắn nghe thấy tiếng xương gãy, một vị ngọt tanh dâng lên từ cổ họng, giống như muốn đánh cho hắn rơi vào bụi bặm càng sâu hơn.
Người hầu già vừa đánh vừa khuyên: Ngươi mau nhận sai với thiếu gia đi.
Hắn cắn chặt răng, không rên một tiếng.
Hắn không cảm thấy mình sai. Hắn chỉ muốn sống sốt, như vậy là sai sao?
Máu chảy ra từ trán và lan vào mắt hắn. Tầm nhìn của hắn trở nên xám xịt và mờ ảo. Cả thế giới trông như một màu đỏ đẹp đẽ... Hắn mỉm cười nhẹ nhàng.
Gậy rơi xuống mỗi lúc một nặng hơn.
Ngay trước khi hắn bất tỉnh, hắn nhìn thấy có người đến ngăn lại, nói rằng nếu thực sự đánh chết thì rất khó giải thích, nếu tin đồn truyền ra sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của Cố gia. Dù sao bộ dạng hắn như vậy, trông cũng sống không được bao lâu, đến lúc đó nói là bị bệnh chết là được.
Hắn mơ hồ nhìn thấy người hầu già tỏ ra vẻ nịnh nọt với nam hài, liên tục cầu xin, nói rằng mình thực sự đã cố gắng hết sức nhưng thứ hạ tiện này quá bướng bỉnh, hắn ta cũng nhất thời mềm lòng nên bị lừa gạt, dù sao cũng đừng đuổi hắn ta đi.
Từ đầu đến cuối, người hầu già không hề quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn nhắm mắt lại và không còn nghe thấy những âm thanh ồn ào đó nữa, cuối cùng bên tai cũng thanh tịnh.
Có lẽ lần này thực sự sẽ chết...
Cũng tốt.
Hắn đã có suy nghĩ như vậy vào thời điểm đó.
Nhưng thật đáng buồn, hắn lại tỉnh dậy. Mạng của hắn thật sự rất kiên cường, đến mức như vậy cũng không chết.
Thật đáng tiếc, làm thất vọng những người muốn hắn chết...
Mà cuối cùng hắn cũng hiểu ra một sự thật, đó là đừng chìm đắm trong những cảm xúc viển vông, đừng đặt hy vọng vào bất cứ ai, bởi vì những cảm xúc nực cười này, khi đối mặt với thực tế đều rất yếu ớt không chống đỡ được.
Cuối cùng, họ đều sẽ bỏ rơi hắn vì nhiều lý do khác nhau.
Và Tống Diễn cũng vậy.
Dạo gần đây Tống Diễn rất nhàn nhã.
Y từ chối tất cả thiệp mời mời y đi ra ngoài, cắt đứt liên hệ với tất cả đám hồ bằng cẩu hữu kia.