Cho đến khi mẫu thân qua đời, phụ thân cũng không đến liếc mắt một cái.
Hắn bị mắc kẹt trong cái viện nhỏ đó, nhìn thi thể mẹ mình đang dần thối rữa... Lần tiếp theo hắn nhìn thấy phụ thân là tại tiệc tân hôn của phụ thân.
Ngày hôm đó Cố gia có đại hỉ, hộ viện say rượu không canh giữ, hắn lén trốn thoát, nhìn thấy phụ thân mình mặc bộ đồ màu đỏ tươi đang nắm tay một nữ nhân khác, mỉm cười vui vẻ.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười của phụ thân.
Hắn nhanh chóng được đưa trở lại cái viện kia, thi thể bốc mùi của mẫu thân hắn cuối cùng cũng được đưa đi, hộ viện ở cửa cũng theo dõi chặt chẽ hơn.
Đám tôi tớ giỏi nhất là nhìn ánh mắt người khác, đương nhiên không thể quấy rầy hạnh phúc của lão gia.
Giữa mùa đông khắc nghiệt, hắn nằm co ro trong căn phòng lạnh lẽo đã ba ngày không có người đưa cơm. Ở đây không có gì để ăn, ngay cả củi để sưởi ấm cũng không có. Hắn nghĩ mình sẽ chết mất...
Cuối cùng, là nha hoàn của mẫu thân đập đầu chảy máu, nói lão gia đại hỉ người chết là điềm xấu, cuối cùng mới xin người khác đưa đồ ăn tới.
Năm đó nàng ta được mẫu thân cứu về từ thành An Dương, trung thành và tận tâm với mẫu thân, ở Cố gia lạnh lùng này chỉ có nàng ta bằng lòng ở lại cái viện hoang vắng này.
Hắn nhìn nàng ta gặp khó khăn, hết lần này đến lần khác quỳ gối trước mặt người khác, hết lần này đến lần khác trở về với vết thương. Họ ăn cơm thừa canh cặn, kéo dài hơi tàn ở trong cái viện nhỏ này.
Hắn cứ nghĩ mọi chuyện sẽ tiếp tục như thế này...
Nhưng một ngày nọ, nàng ta đột nhiên trở về với đồ ăn nóng hổi và vàng bạc châu báu. Nàng ta thay một bộ quần áo mới sạch sẽ, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp được trang điểm một chút, giống như đóa hoa nở vào mùa xuân.
Đây là một mặt đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy ở nàng ta, và cũng là một mặt cuối cùng hắn nhìn thấy ở nàng ta.
Nàng ta nói với hắn, nàng ta sắp thành thân.
Nàng ta gặp được một phu quân yêu thương, bảo vệ mình, sẵn sàng đưa nàng ta rời khỏi đây nhưng nàng ta không thể đưa hắn đi vì hắn là đại thiếu gia của Cố gia.
Nàng ta để lại vàng bạc châu báu, nhẹ nhàng dặn dò hắn, cuối cùng ôm mặt mà khóc, bất đắc dĩ rời khỏi hắn.
Hắn chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta rời đi, không hiểu sao lại không hề ngạc nhiên chút nào.
Không ai nên mắc kẹt trong vũng lầy này với hắn, không bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời.
Hoặc có lẽ hắn vẫn đang chờ đợi ngày này.
Từ ngày mẫu thân hắn ra đi.
Chỉ chờ người khác rời bỏ mình.
Nhưng không sao cả, hắn đã bảy tuổi rồi, dù chỉ có một mình hắn cũng có thể sống sót.
Hắn sẽ lặng lẽ bò ra khỏi đây, các hộ viện lười biếng hoàn toàn không phát hiện được. Hắn sẽ vào bếp lấy trộm thức ăn, đến chuồng lợn nhặt cơm thừa... Mặc dù hắn cũng không biết tại sao mình nhất định phải sống.
Sinh tồn... Giống như một bản năng bẩm sinh.
Làm cho hắn sống sót trong môi trường khắc nghiệt.
Như vậy không biết qua bao lâu.
Rồi một ngày, hắn lẻn vào bếp trong đêm khuya nhưng không tìm thấy thức ăn thừa. Trở về tay không là chuyện thường, nhưng khi quay lại... Hắn nhìn thấy bánh bao nóng hổi được bọc trong giấy dầu ở nơi ngã rẽ ít người để mắt tới.
Hắn giả vờ cầm bánh bao rời đi, sau đó lặng lẽ lẻn về, nhìn thấy người hầu già đang quét bếp xuất hiện ở đó, thương hại nhìn về hướng hắn rời đi.
Về sau hắn thỉnh thoảng vẫn tìm thấy đồ ăn ở đây, có khi là bánh bao, có khi là bánh mỳ, có khi là bánh ngọt, hiếm khi còn có nửa con gà quay.
Khi đó, hắn không hiểu thế nào là lòng thương hại và bố thí nhưng vì người này không hề có ý hại hắn, hắn giống như dã thú ẩn nấp trong bóng tối, đến đây để lấy đồ ăn do người khác đưa cho.
Họ không bao giờ nói một lời trực tiếp, mọi thứ dường như là một sự hiểu biết ngầm nào đó, cũng chính lòng tốt ngẫu nhiên của người hầu già này đã khiến cuộc sống của hắn trong mùa đông lạnh giá này bớt khó khăn hơn.