Sau đó, Tống Diễn có được công việc ổn định.
Y đã sớm không còn đói nữa nhưng vẫn luôn nhớ bát mì đó, là hơi ấm duy nhất trong đêm mưa lạnh lẽo đó. Vì vậy, điều quan trọng không phải là đồ ăn mà là việc có ai đó bước vào thế giới của y.
Y hy vọng Cố Duy cũng có thể gặp được một người như vậy, cho dù không phải y, ít nhất cũng có người có thể bước vào thế giới của hắn, nắm tay hắn ra khỏi sương mù vô tận.
Chỉ cần không bỏ cuộc, đến cuối cùng sẽ nhìn thấy ánh mặt trời.
...
Kể từ khi Cố Tư Tề đến đây gây rắc rối, Tống Diễn đã răn dạy hạ nhân, tăng cường phòng bị, Vân Tuyết Uyển đã trở lại trạng thái bình yên trước đây.
Để làm cho Cố Duy vui vẻ, thỉnh thoảng Tống Diễn sẽ cho người sưu tầm một số đồ chơi, chẳng hạn như thoại bản thú vị, đồ ăn ngon, v.v. Đương nhiên y cũng rất hưởng thú, cũng không tính là tất cả đều vì Cố Duy.
Những ngày sống phóng túng còn có người hầu hạ ở nhà đúng là rất thoải mái, thỉnh thoảng bảo đại phu xem bệnh cho Cố Duy, thỉnh thoảng lại nghe Đổng quản sự báo cáo về việc làm ăn.
Hôm nay, Tống Diễn đang ngồi trong sân nướng khoai lang, Thái Thường tỏ vẻ thần bí đi tới, nghiêng người nói nhỏ vào tai y mấy câu.
Tống Diễn nghe xong dừng lại, xoay người lặng lẽ nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Cố Duy cúi đầu đọc sách, không hề nhìn y ở bên này, sau đó hạ giọng nói: "Ngươi nói đi."
Thái Thường hắng giọng: "Nô tỳ đã hỏi thăm rất lâu, hỏi rất nhiều người, đã tìm được dì của tẩu tử của bác của Nhị Nha, mới nghe được những chuyện này đó! Nô tỳ, thiếu gia ngài định thưởng cho nô tỳ thế nào đây?"
Tống Diễn gõ đầu của nha đầu thối, nói: "Ta thưởng cho ngươi một trăm lượng, ba ngày nghỉ ngơi, ngươi hài lòng chưa?"
Thái Thường cười nói: "Thiếu gia là tốt nhất."
Tống Diễn: "Được rồi, mau nói đi."
Thái Thường nói: "Nghe nói Cố gia vốn không phải xuất thân từ thành Túc Minh, mà là danh môn của thành An Dương. Hai mươi năm trước, Cố Nguyên Tu là trưởng tử của Cố gia, đã cưới đại cô nương của Khương gia Khương Như Tuyết, hai người coi như là môn đăng hộ đối, vốn nên là một đôi thần tiên quyến lữ. Nhưng sau khi kết hôn không lâu thì gặp Ma tộc tàn sát bừa bãi, tu sĩ trong thành đều đến chống cự, tu sĩ của Cố gia và Khương gia cũng đều đi nhưng Ma tộc hung tàn không thể chống đỡ. Thấy thành An Dương sẽ thất thủ, rất nhiều người hốt hoảng bỏ chạy, chỉ có tu sĩ Khương gia ở lại liều chết một trận với Ma tộc. Tuy rằng cho người khác thời gian tranh thủ thoát chết nhưng toàn bộ Khương gia đều tử trận, chỉ có một mình Khương Như Tuyết còn sống."
Vẻ mặt Tống Diễn trầm lặng.
"Khương Như Tuyết đã ra chiến trường khi đang mang thai. Vào giây phút cuối cùng, nghe nói là được người nhà đẩy ra mới may mắn thoát chết. Nhưng khi trở về nhà lại phát hiện Cố Nguyên Tu đã mang theo gia sản trốn mất. Chẳng bao lâu thành An Dương thất thủ, Khương Như Tuyết không kịp trốn thoát, bị mắc kẹt ở thành An Dương cùng những người còn lại." Thái Thường nói lời này có chút tức giận bất bình, nghỉ ngơi một lát mới nói tiếp: "Sáu tháng sau, Tiên chủ và mười hai trưởng lão chiến đấu với Ma Quân Tịch Vô Quy. Sau trận chiến Phù Châu, Ma quân Tịch Vô Quy bế quan, Ma tộc như rắn mất đầu, mất ý chí chiến đấu, Tiên môn đã thu hồi lại được đất đai bị mất, lúc này mới cứu được mọi người bị nhốt ở thành An Dương."
"Cuối cùng Khương Như Tuyết đã đến thành Túc Minh, tìm thấy Cố Nguyên Tu rồi nhanh chóng sinh ra một đứa trẻ. Nhưng mà... Bởi vì Khương Như Tuyết đã rơi vào thành An Dương, mà toàn bộ Khương gia chết trận, lại có một mình bà ấy sống sót nên có rất nhiều lời bàn tán, thậm chí, thậm chí còn có người nói..." Thái Thường ngập ngừng.
Tống Diễn trầm giọng nói: "Nói tiếp."
Thái Thường nhỏ giọng nói: “Thậm chí còn có tin đồn Cố đại thiếu gia là nghiệt chủng của Ma tộc, nhưng ta biết chắc chắn không phải! Nhìn thế nào thiếu phu nhân cũng là người, sao có thể là Ma tộc chứ? Những người đó chỉ đang nói nhảm thôi."