Đây cũng không phải là kết quả mà y muốn.
Tống Diễn thu lại ý cười trên mặt mình, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Trước mắt, về cơ bản thì việc làm ăn của Tống gia đều ở thành Túc Minh, tổng cộng có 162 cửa hàng, lợi nhuận tháng trước là 7836 lượng, lỗ 5988 lượng, lợi nhuận thực tế 1848 lượng, so sánh với trước kia thì đã giảm liên tục trong ba tháng, ta nói có đúng không?”
Đổng Thụ không ngờ rằng Tống Diễn có thể nói ra được những điều này, cực kì bất ngờ, giật mình: “Ngài nói không sai.”
Tống Diễn bưng ly trà lên, rũ mắt, thản nhiên mở miệng: “Thành Túc Minh chính là ly nước này, cái ly cũng chỉ lớn từng này, nước bên trong cũng chỉ có thế, đối thủ cũng không tự ít dần đi. Nếu như cứ dậm chân tại chỗ mãi, chỉ nhìn chằm chằm vào địa bàn trước mắt, mặc dù nhìn qua thì bảo thủ mà lại ăn chắc mặc bền nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì cái có thể đoạt được chỉ ngày càng ít đi mà thôi.”
Cuối cùng thì ánh mắt của Đổng Thụ nhìn khi về phía Tống Diễn cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút, Tống Diễn chỉ đi theo lão gia ra ngoài một buổi sáng mà thôi, sao lại có thể biết nhiều như vậy được? Chẳng lẽ dáng vẻ ăn chơi trác táng lúc trước chỉ là ngụy trang thôi à?
Hắn ta không dám qua loa trước mặt Tống Diễn nữa, biểu cảm kính cẩn nói: “Thiếu gia nói không sai, nhưng việc khai thác con đường làm ăn mới này, nói dễ hơn làm, nếu như có sai lầm gì thì đúng thật là mất nhiều hơn được. Như bây giờ cũng...”
Tống Diễn thả lỏng tay.
“Choang” một tiếng.
Cái ly rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, nước trà cũng bắn tung tóe trên nền đất.
Đột nhiên Đổng Thụ hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Tống Diễn.
Tống Diễn nói từng chữ một: “Ta nhớ rõ dãy núi Táng Hồn cách thành Túc Minh không xa.”
“Một khi Ma Quân xuất quan, tổ lật sao còn trứng lành, Đổng quản sự có hiểu đạo lý này không.” Giọng điệu của Tống Diễn thong thả mà lại trầm thấp.
Không biết vì sao Đổng Thụ lại cảm nhận được một luồng áp lực, giống như đang đối mặt với lão gia vậy, hắn ta cúi người, cố gắng muốn cãi lại vài câu: “Đã gần hai mươi năm trôi qua mà Ma Quân vẫn chưa từng hiện thân, nói không chừng đã chết từ lâu rồi. Vả lại vẫn còn tiên sứ canh giữ ở thành Túc Minh, có lẽ cũng không đến nỗi sẽ xảy ra loại chuyện này...”
“Đã chết?” Tống Diễn nhướng mày: “Ngươi tận mắt nhìn thấy à?”
Đổng quản sự chảy mồ hôi đầy trán, này, cái này thì làm sao hắn ta có thể nhìn thấy được? Nhưng mà... Đã nhiều năm như vậy rồi...
Tống Diễn từ tốn mở miệng, giọng điệu chân thật đáng tin: “Tư tắc có bị, lo trước khỏi hoạ, Đổng quản sự chỉ cần làm theo những gì ta sai bảo là được, cứ nói là ta sai ngươi làm, xảy ra vấn đề gì thì ta cũng chịu trách nhiệm.”
Đổng Thụ dừng lại một chút, khom người nói: “Ta đã biết.”
Lúc đầu, hắn ta chỉ cảm thấy Tống Diễn đang làm loạn, bây giờ xem ra lại chẳng phải như thế, trong lòng thiếu gia có suy tính của mình. Vả lại lão gia cũng đã nói rồi nên đương nhiên là hắn ta cũng nên tuân theo mệnh lệnh.
Còn về phần Ma tộc…
Năm nay Đổng Thụ gần năm mươi, đã từng trải qua trận tai họa lúc trước, hắn ta may mắn sống được đến bây giờ nhưng người nhà đều đã chết vào hai mươi năm trước.
Nếu như Ma Quân không chết thật, lại còn quay trở về... Đổng Thụ rùng mình trong lòng một cái, cả người đều toát mồ hôi lạnh.
Có lẽ thiếu gia nói không sai.
Khi sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, như vậy mới có thể tồn tại lâu dài.
Sau khi Tống Diễn phân phó xong chuyện bên này, nhìn Đổng Thụ rời đi, y ấn thái dương, quả nhiên là sự an nhàn dễ khiến người ta thả lỏng. Nếu không phải mình biết cốt truyện thì chỉ sợ là cũng sẽ giống như những người này.
Tống Diễn thở dài.
Y đứng dậy trở về.
Kết quả vừa tới đi đến cửa tiền viện thì đã nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ bên trong, một đám nha hoàn và sai vặt vây ở ngoài, dường như có người đang gây chuyện vậy...