Lại mặt?
Tống Diễn giật mình, y thật sự đã quên mất chuyện này…
Chung Tuệ Lan nhìn thấy dáng vẻ của Tống Diễn, tức giận đến mức muốn đánh cho một trận, quên mất việc quan trọng là trở về nhà, nương tử của nhi tử không biết đã phải chịu bao nhiêu oan ức, tên nhóc ngu dốt này! Nàng ta đưa tay véo tai Tống Diễn.
Tống Diễn nhanh nhẹn né tránh, vâng dạ đáp: "Con biết, con biết, người đừng lo lắng!"
Chung Tuệ Lan không yên tâm, đang muốn tiếp tục dạy bảo nhi tử của mình nhưng Tống Đức Viễn đã ngăn nàng ta lại: "Được rồi được rồi, bây giờ nhi tử đã hiểu chuyện rồi, tin nó thêm lần này đi!"
Nói xong đã kéo Chung Tuệ Lan đi, hắn ta nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui hôm nay với nương tử!
Nhi tử của bọn họ cuối cùng cũng trưởng thành rồi!
Cuối cùng Tống Diễn cũng thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt biến mất, y bước về phía Vân Tuyết Uyển.
Y đang suy nghĩ về lời vừa rồi của Chung Tuệ Lan, trạng thái có chút lơ đãng, thậm chí không nghe thấy Thái Thường chào mình, đến lúc tỉnh táo lại đã thấy Cố Duy ngồi trong phòng, bình tĩnh nhìn y.
Tống Diễn do dự một lát.
Bình thường y nên hồi môn với nương tử, nhưng Cố gia rõ ràng không ở trong tình trạng bình thường... Cố gia đối xử với Cố Duy như vậy, tại sao y lại phải đưa Cố Duy về? Làm trò hề cho người khác xem à?
Vả lại có lẽ Cố Duy sẽ không chịu quay về...
Thái Thường ở bên cạnh gọi: "Thiếu gia, thiếu gia! Ngài có nghe thấy nô tỳ nói gì không?"
Tống Diễn định thần lại và nói: "Ngươi nói gì vậy?"
"Thiếu gia, ngài không nghe thấy nô tỳ nói gì hết sao!" Thái Thường tức giận khịt mũi: "Nô tỳ nói phu nhân đã chuẩn bị xong quà lại mặt rồi."
Tống Diễn trầm tư nói: "Dẫn ta đi xem."
Vân Tuyết Uyển rất rộng, ngoại trừ phòng chính mà Tống Diễn đang ở ra, bên cạnh có mấy phòng dành cho thê thϊếp và người hầu ở. Vì hiện tại y không có thê thϊếp nên mấy phòng trống bị chất đồ thành đống hỗn loạn.
Có hơn chục chiếc rương lớn được đặt ở sân bên cạnh. Thái Thường lần lượt mở từng chiếc rương ra, bên trong toàn là vàng, bạc, lụa, ngọc và đồ cổ. Tống Diễn lại cảm thán độ giàu có của Tống gia, chỉ lại mặt mà thôi, có cần chuẩn bị nhiều như vậy không?
Ý định giao hảo chẳng phải rõ ràng quá rồi sao?
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là Tống Diễn dù có tiền cũng không muốn đưa cho Cố gia. Liếc nhìn xung quanh, thấy hàng chục chiếc rương lớn màu đỏ xếp bên cạnh.
Tống Diễn hỏi: "Đây là cái gì?"
Thái Thường trả lời: "Đây là của hồi môn của thiếu phu nhân! Vừa nhìn đã biết Cố gia rất xem trọng nhi tử này rồi, còn chuẩn bị nhiều của hồi môn như vậy. Trong thành ai mà không biết thiếu phu nhân gả đi vinh quang cỡ nào!"
Khi nói, trong giọng điệu lộ ra chút ghen tỵ.
Tống Diễn lại không cho là vậy, Cố gia có lòng tốt đến vậy à?
Y bước thẳng tới rồi mở một chiếc rương ra.
Thái Thường che miệng kêu lên: "A, sao có thể như thế này!"
Trong rương là một đống đá vỡ.
Vẻ mặt của Tống Diễn lạnh lùng, chuyện này chẳng có gì mà ngạc nhiên cả.
Hắn mở những chiếc rương khác, quả nhiên đều chứa đầy đá và gạch vụn.
Tống Diễn dừng lại, quay trở lại phòng chính.
Cố Duy đang uống thuốc trong bát, hắn hơi rũ mắt xuống, hàng mi đổ bóng xuống đôi mắt, khuôn mặt xinh đẹp tựa ngọc, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên mép bát, dù trầm mặc không nói gì nhưng vẫn đẹp đến thổn thức lòng người.
Tuy rằng trong lòng Tống Diễn đã đưa ra quyết định nhưng việc lại mặt là chuyện giữa hai người, y vẫn phải hỏi Cố Duy, đây là sự tôn trọng.
Tống Diễn chậm rãi nói: "Ngày mai lại mặt, ngươi thấy sao?"
Vẻ mặt của Cố Duy không hề thay đổi, thậm chí còn không ngước mắt lên nhìn Tống Diễn lấy một cái, giống như không nghe thấy gì, chỉ có đầu ngón tay trên mép bát cứng đờ, đầu ngón tay trắng bệch.