Nhưng một ngày Ma tộc tàn sát bừa bãi, Tống gia không có khả năng tự bảo vệ mình trong thời buổi loạn lạc này, sợ sẽ không có được ngày tháng tốt đẹp.
Bất kể y có thể ngăn cản việc tàn sát người dân trong thành hay không, việc Tống gia chuyển đến thành Nguyệt Lạc cũng là lựa chọn tốt nhất.
Tống Diễn đi theo Tống Đức Viễn suốt một buổi sáng, trong lòng dần có kế sách.
Trên đường trở về, Tống Đức Viễn hỏi Tống Diễn: "Diễn Nhi, hôm nay con cảm thấy thế nào?"
Tống Diễn đang đợi Tống Đức Viễn hỏi y, nói: “Cha kinh doanh có phương pháp, con đã được lợi rất nhiều, về việc kinh doanh con còn rất nhiều phải học hỏi, nhưng mà... Sau khi xem nhiều như vậy, con lại có một ý tưởng."
Tống Đức Viễn rất có hứng thú: “Con nói xem?”
Tống Diễn nói: “Khắp nơi trong thành Túc Minh đều là sản nghiệp của Tống gia, khó có chỗ để mở rộng, con nghĩ liệu có thể mở rộng kinh doanh sang các thành khác hay không.”
Quả thực Tống Đức Viễn đã có ý định mở rộng kinh doanh, hơn nữa đã mua vài sản nghiệp ở mấy thành lân cận, nghe Tống Diễn nói vậy thì vô cùng vui mừng, thầm nghĩ không hổ là con hắn ta, vẫn rất có năng lực! Hắn ta dẫn dắt từng bước: "Con cảm thấy nên làm như thế nào?"
Tống Diễn nói: “Con nghe nói ở thành Nguyệt Lạc, Tây Hoa Châu có một loài hoa tên là doanh nguyệt, nó có thể dùng làm nguyên liệu làm son, cũng có thể chế thành thuốc dưỡng nhan, tăng tuổi thọ, rất nổi tiếng ở thành Túc Minh, nhưng vì khó bảo quản nên giá cao. Nếu cha có thể đến thành Nguyệt Lạc trước để mua sản nghiệp, mua hoa doanh nguyệt ở đó làm thành viên thuốc son rồi bán qua đây, không chỉ lợi nhuận cao hơn mà chi phí vận chuyển cũng thấp hơn, cha thấy sao?
Tống Đức Viễn do dự một lát.
Những lời Tống Diễn nói có vẻ có lý, cũng không có gì sai nhưng sao lại là thành Nguyệt Lạc?
Có rất nhiều công việc kinh doanh có lợi nhuận. Đến Tây Hoa Châu đường sá xa xôi, thật sự có rất nhiều chuyện xấu trên đường đi.
Tống Diễn nói thêm: “Hôm nay con nhìn những cửa hàng đó, thành Túc Minh cũng có không ít sản phẩm đặc biệt, nếu có thể bán cho thành Nguyệt Lạc, nhất định có thể kiếm được một khoản.”
Tống Đức Viễn ho nhẹ một tiếng: “Con nói cũng có lý, nhưng..."
Tống Diễn không cho Tống Đức Viễn cơ hội từ chối, nói: "Cha để con thử xem! Cha, không phải cha nói sẽ dạy con sao? Thực hành mới có được kiến
thức chân chính. Không thử thì làm sao biết được? Nếu cha không đồng ý thì con sẽ không quan tâm nữa!"
Dáng vẻ vô lại giống như cha không đồng ý con sẽ mặc kệ cho cha xem.
"Đừng đừng đừng! Cha nói không đồng ý khi nào?" Tống Đức Viễn nhìn thấy Tống Diễn sắp lùi bước, lập tức không quan tâm đến chuyện khác nữa, vỗ ngực nói: "Vậy đi, ngày mai cha sẽ bảo quản gia trong nhà đến gặp con, con có chuyện gì cứ bảo quản gia đi làm, coi như luyện tập!"
Dù sao Tống gia cũng có rất nhiều tiền, cho dù có thua lỗ cũng không phải vấn đề lớn. Tống Đức Viễn giàu có hào sảng, chỉ sợ Tống Diễn không muốn học.
Tống Diễn nghe xong cuối cùng cũng mỉm cười: "Cảm ơn cha."
Đây chỉ là bước đầu, sau khi kiếm được tiền, có thể thuyết phục Tống Đức Viễn chuyển giao tài sản của mình, để cho dù sau này có phải trốn chạy, cũng không đến nỗi không có chuẩn bị.
Tống Diễn đạt được mục đích, cùng Tống Đức Viễn trở về nhà, không ngờ vừa vào nhà đã bị Chung Tuệ Lan chặn lại ở cửa.
Chung Tuệ Lan nhìn Tống Diễn từ trên xuống dưới. Nàng ta nghe nói hôm nay Tống Diễn đi đến cửa hàng với Lão Tống, sao đứa trẻ này đột nhiên lại chịu học kinh doanh?
Nhưng những chuyện này có thể hỏi Lão Tống sau. Nàng ta tìm Tống Diễn có chuyện khác quan trọng hơn.
Chung Tuệ Lan nói: "Ta đã chuẩn bị xong lễ lại mặt cho con rồi, ngày mai nhớ đưa Cố Duy về nhà, lúc đó đừng để hắn mất mặt, để cho Cố gia biết, Tống gia chúng ta cũng không hề đối xử tệ bạc với con nhà họ, biết chưa?"