Tống Đức Viễn nhìn thấy phu nhân của mình bất an như vậy, bất đắc dĩ nói: “Nếu thật sự muốn lo lắng như vậy, sao không đi qua nhìn xem.”
Chung Tuệ Lan bực dọc liếc nhìn Tống Đức Viễn một cái: “Ngươi thì biết cái gì? Nếu ta quá nhiệt tình, dọa sợ phu nhân của nhi tử ta rồi sao? Thằng bé gả đến nhà chúng ta cũng là duyên phận, sau này sẽ ra sao, ta phải từ từ điều chỉnh.”
Tống Đức Viễn nhấp một ngụm trà: "Nghe nói sáng sớm nay Diễn Nhi cho gọi đại phu...."
Chung Tuệ Lan vừa nghe đã không ngồi yên được. Nhi tử nàng ta vừa bị trượt chân rơi xuống nước ngày hôm qua, rõ ràng đại phu đã nói là không sao...
Tống Đức Viễn nói thêm: "Không phải là khám cho Diễn Nhi. Ta nghe nói lần này là tìm đại phu cho Cố Duy."
Chung Tuệ Lan đang định thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nghe vậy là trái tim của nàng ta đột nhiên đập mạnh, nhi tử của nàng ta chắc sẽ không phải đã làm chuyện gì đó tổn thương đến con dâu đâu! Điều này không có khả năng...
Chung Tuệ Lan bước tới, đang định đi ra ngoài, đúng lúc này, nàng ta nhìn thấy Tống Diễn từ cửa sân đi vào.
Nàng ta lập tức lùi bước, nhanh chóng quay lại chỗ Tống Đức Viễn, ngồi xuống.
Tống Đức Viễn: "..."
Tống Diễn giả vờ không thấy mẫu thân lặng lẽ trở về, chậm rãi đi vào, cung kính chào phụ mẫu, sau đó nói: "Lẽ ra Cố Duy nên đến cùng nhi tử để tỏ lòng thành kính với phụ mẫu, nhưng hắn không khỏe nên ta đã bảo hắn nghỉ ngơi rồi. Phụ mẫu đừng trách hắn, muốn trách thì hãy trách nhi tử đây."
Chung Tuệ Lan nhìn kỹ nhi tử của mình, vừa cưới phu nhân vào đã biết cách chăm sóc người ta rồi.
Nàng ta biết đứa trẻ này không có khôn khéo gì, nếu y thật sự làm sai chuyện gì sẽ không bao giờ tự tin như vậy, xem ra vừa rồi nàng ta đã hiểu lầm.
Chung Tuệ Lan vui vẻ gật đầu: "Nhà chúng ta chẳng có nhiều quy tắc đến vậy. Nếu cảm thấy không khỏe thì nghỉ ngơi cho tốt. Đến lúc nào cũng được, không đến cũng chẳng sao cả…"
Tống Đức Viễn ho hai tiếng rồi nói: "Vì Cố Duy đã gả vào Tống gia của chúng ta nên giờ thằng bé đã là thành viên của Tống gia, đừng đối xử tệ với thằng bé, nếu không khỏe gì cứ việc đến nhà kho kia."
Tống Diễn mỉm cười: "Cảm ơn phụ thân."
Có lời của Tống lão gia thì tốt còn gì bằng nữa, quay về ngẫm lại cho kỹ, linh đan diệu dược bổ dưỡng gì dùng được…
Nguyên chủ là một tay ăn chơi đã nhiều năm, vui chơi ăn uống không lo thiếu bạc. Ngoại trừ được phụ mẫu nuông chiều, miệng của y cũng rất ngọt, biết dỗ dành ...
Tống Diễn bắt chước hành vi cử chỉ của nguyên chủ, trò chuyện với phụ mẫu một hồi, dỗ dành hai trưởng bối cực kỳ vui vẻ rồi mới quay về.
Chung Tuệ Lan thấy Tống Diễn nóng lòng muốn trở về, dù sao y cũng là đôi phu thê mới cưới, nên nàng ta xua tay cười nói: "Đi đi, đi."
Nhìn bóng dáng Tống Diễn rời đi, đôi phu thê rất vui vẻ.
Đứa nhỏ hiểu chuyện hơn trước rồi!
Có khi lấy được phu nhân nên điềm tĩnh hơn, sau này bọn họ sẽ không phải lo lắng thế này nữa.
Tống Diễn đi xoa dịu Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan, khi y trở lại đã đến gần trưa. Vừa vào cổng Vân Tuyết Uyển, y đã nhìn thấy hầu gái đang bày đồ ăn ở tiền sảnh.
Bận rộn cả buổi sáng, còn chưa có thời gian ăn uống nên bây giờ có hơi đói.
Tống Diễn suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh: "Đưa tất cả vào phòng trong."
Thái Thượng nghĩ thầm rằng thiếu gia đang lo nghĩ cho thiếu phu nhân, thiếu gia thật biết thương người.
Đám người Thái Thường đặt đồ ăn vào phòng trong, đang định đi về phía trước đợi thì thấy Tống Diễn xua tay ngăn cản: "Các ngươi có thể ra ngoài."
Chỉ là bữa cơm thôi mà, có tay có chân, không cần nhiều người như vậy.
Thái Thường sửng sốt một lúc, sau đó nhận ra thiếu gia mới tân hôn, đương nhiên không thích người ta quấy rầy thế giới riêng của mình nên mỉm cười ngoan ngoãn đóng cửa đi ra ngoài.