Năm 73 Hồng Vũ, trung tuần tháng 7.
Khí trời nóng bức.
Tại vùng ngoại ô Thiên Bảo thành, dịch trạm.
“Đánh cho ta, đánh mạnh vào, xảy ra chuyện ta gánh lấy.” Hùng Bảo uống trà, lớn tiếng quát.
Hắn là tiểu đầu mục Thiết Quyền bang, trông giữ dịch trạm, ai có thể nghĩ tới đám rác rưởi Hổ Bang này cũng dám tới đây gây rối, tuyên bố muốn thu phí bảo hộ, kém chút làm hắn chết cười.
Mười mấy người tới, cơ bản đều bị đánh mặt mũi bầm dập, thành thành thật thật lấy hai tay ôm đầu ngồi xổm ở nơi đó, còn lại hai người, một tên trực tiếp chạy trốn, vậy mà còn có một tên ngu không chạy, còn nói khoác mà không biết ngượng bảo bọn hắn thả người, thật sự là sắp hù chết hắn.
Kết quả rất rõ ràng, tên kia bị mười mấy người vây lại quần ẩu.
“Các ngươi có gan đánh chết ta, bằng không thì thả các huynh đệ của ta ra, nếu không thì ta sẽ cho các ngươi đẹp mắt.”
Một nam tử trẻ tuổi nằm rạp trên mặt đất, mặc cho đối phương quyền đấm cước đá, vừa bị đánh, vừa lớn tiếng la lên, không thấy tình huống ở hiện trường, chỉ dựa vào khí thế uy vũ này, khẳng định không tưởng tượng nổi hắn bị đánh thê thảm như thế.
Hắn gọi là Lâm Phàm, không ai thân thích, tới thế giới này không bao lâu, ban đầu không muốn tham dự thế lực hắc ác, thế nhưng mà không có cách, phải tìm chỗ dựa thật tốt để lẫn vào.
Còn về vừa rồi không có chạy, đó là hắn cố ý.
Sau khi đến, trong đầu như phát ra hoạt hình.
Thiên địa chưa mở.
Một mảnh hỗn độn.
Một đạo Hồng Mông chi quang chợt lóe lên, hình ảnh xuất hiện.
Một cái lò luyện to lớn xuất hiện.
Phía trên lò luyện lơ lửng bốn chữ lớn màu vàng kim lấp lánh loá mắt.
Hồng Mông Dung Lô!
Đồng thời tại bên trái lò luyện, hiện ra một cái khoanh tròn, lại còn có một hàng chữ.
【Mời đưa đồ vật rèn đúc vào!】
Lúc đó, trước tiên hắn bối rối, ma xui quỷ khiến nhấn xuống.
Bên trong khoanh tròn để vào tài liệu, vậy mà có một người khổng lồ không có mảnh vải che thân phóng to vô số lần đứng đó.
Nhìn kỹ, người khổng lồ này không phải chính là bản thân hắn sao?
Xung quanh thân thể thiêu đốt hỏa diễm.
Giống như là chờ đợi bên trong để rèn đúc vậy.
Hơn nữa tại bên cạnh khoanh tròn, còn có một thanh năng lượng dựng thẳng, vẫn luôn không nhúc nhích, mãi đến khi bị người ta đánh một quyền, biên độ thanh năng lượng tăng lên một chút, một khắc này hắn mới biết được, thì ra biện pháp rèn đúc cũng không khó khăn như vậy, mà là khắp nơi đều có thể gặp được.
Bên phải lò luyện giống trong trò chơi, bảng số liệu rèn đúc thần binh.
Vừa mới bắt đầu, bảng số liệu trắng bệch, trải qua cố gắng của hắn, có thay đổi long trời lỡ đất.
【Mô hình thần binh: Hình người!】
【Phẩm giai: Hắc Thiết nhất giai (Tam lưu)!】
【Tiến độ: 90%!】
【Đặc tính thần binh: Chữa trị!】
【Thiên phú thần binh: Kháng hỏa diễm (LV9)!】
【Xưng hào: Hổ Bang giày cỏ!】
Thân là con cưng thời đại mới, chịu đủ loại tri thức kiểu mới trùng kích, sao có thể không biết những tình huống này, hơi tưởng tượng, liền hiểu rõ lúc này mình đang ở trong tình huống nào.
Bị xem thành thần binh thì thần binh, dù sao cũng tốt hơn không có.
Lúc này, hắn vừa đau đớn vừa vui sướиɠ, đau thì đau, nhưng mà vô cùng thoải mái, thời điểm bị đánh, đều có dòng nước ấm kéo tới, mỗi lần đều có cảm giác mình mạnh lên.
Bang chúng Thiết Quyền bang vây đánh Lâm Phàm phát hiện gia hỏa dưới chân thật sự kiên cường, đệt, đánh đến bây giờ còn kêu gào.
Đây có thể nói là đối phương kiên cường sao?
Khẳng định không thể.
Đối với bọn hắn mà nói, đây chính là một loại nhục nhã, mười mấy người, vậy mà không có đánh đối phương phục, thật là mất thể diện.
“A....”
Lâm Phàm kêu thảm, tiếng kêu đinh tai nhức óc, nghe liền biết rất thê thảm.
Hùng Bảo cười lạnh nói: “Có phục hay không.”
“Ta phục con mẹ mi...” Lâm Phàm mắng to.
“Đánh thật mạnh cho ta.”
Đột nhiên Hùng Bảo giận dữ, sao có thể nghĩ đến thời điểm này còn dám ngang ngược, không đánh phế tên kia, tên của hắn sẽ viết ngược.
Các thành viên Hổ Bang đã bị đánh sợ, ngồi xổm ở nơi đó, trơ mắt nhìn Lâm Phàm bị đánh.
Bọn hắn không biết lúc nào trong bang lại có mãnh nhân như vậy.
Cầu xin tha thứ chẳng phải xong việc sao.
Chờ đợi các đại lão tới cứu viện mới là đường ra duy nhất, cứng mồm như vậy không có kết cục tốt.
Đám người vây đánh Lâm Phàm cũng nổi giận, đã bị đánh thành dạng này, còn dám ngang ngược với thủ lĩnh của bọn hắn, không đánh ngươi thì đánh ai.
“A...!”
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Lâm Phàm vẫn luôn tra xét số liệu, biên độ tăng của tiến độ khiến cho hắn tuyệt vọng, đã bị đánh đến trình độ này, tiến độ còn không có tăng lên 1%, tuyệt đối là có người vẩy nước*.
*Làm việc không chú tâm.
Dần dần, hắn phát hiện đám người vây đánh hắn giống như đều có chút hết sức, trong lòng suy nghĩ, mệt mỏi liền xéo đi nhanh lên, đổi cho người có sức lực đến, nhưng ai có thể nghĩ tới, giống như đám người kia đánh tới nghiện, dù cho thở hổn hển vẫn còn muốn tiếp tục tàn phá thân thể mềm mại của hắn.
Không thể tiếp tục, giả vờ ợ ra rắm, không phát ra một tiếng nào.