Chương 49: Người Ở Đây Đều Lấp Lánh Chói Mắt (2)

Căn cứ vào lời khai của Chu Văn Tài.

Trên dưới Chu gia đều phải bị diệt trừ.

Điền Quân rất là hài lòng đối với việc này.

Nhìn thoáng qua Chu Văn Tài sống dở chết dở, hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi, thời gian còn nhiều, chậm rãi chế tạo, về phần ai muốn cứu Chu Văn Tài ra ngoài, đó chính là đối nghịch với Điền Quân hắn.

Bây giờ.

Gia chủ Chu gia đã đi đến quan phủ để tìm người giúp đỡ.

Con trai của hắn bị bắt, hơn nữa người bắt con trai hắn còn là Tuần Sát Sứ, chuyện này đối với hắn mà nói, chính là một loại chuyện kinh thiên động địa.

Nói không chừng, Chu gia sẽ có tai họa ngập đầu.

Nhưng ai có thể nghĩ đến cái đó.

Quan phủ quan chức ngay cả gặp cũng không liếc hắn một cái, hơn nữa đã từng tặng cho bọn hắn nhiều chỗ tốt như vậy, đến lúc này, thế nhưng một đám đều tránh mà không gặp.

Vẻ mặt của hắn tức giận đi từ quan phủ ra.

Ngay khi hắn chuẩn bị trở về Chu phủ nghĩ biện pháp khác.

Ngụy Văn Thông và Vương Uyên xuất hiện trước mặt hắn.

"Đi theo chúng ta một chuyến đi."

Gia chủ Chu gia nhìn hai người trước mắt, ánh mắt đã xuất hiện thay đổi.

Với sự xuất hiện của Tuần Sát Sứ.

Thiên Bảo thành gió nổi mây bay.

Bất kể là Hổ bang, hoặc là Thiết Quyền bang..v..v đều trở nên rất bình tĩnh.

Không dám náo loạn ở trong thành.

Một ngày nào đó.



Điền Quân mang theo đồ đạc, đến thăm Lâm Phàm, hắn đã giải quyết hết những chuyện này, tự nhiên là đến thăm Lâm Phàm, ân tình cứu muội muội hắn, cũng không phải có thể dễ dàng san bằng như vậy.

Hắn đã hỏi về tình hình của Lâm Phàm.

Bất luận là từ dân chúng bình thường bên kia, hay là từ chỗ Thiên Cơ các.

Tất cả những gì mà hắn nhận được là...

Nghĩa khí đi đầu, làm người chính nghĩa, có thể nói là tồn tại đặc thù trong bang hội, đặt ở trong giang hồ, đó cũng là hảo hán nghĩa bạc vân thiên.

Hắn cho rằng Lâm Phàm là một thiên tài.

Trà trộn vào cái bang hội tổ chức không có tiền đồ này, thật sự là một loại lãng phí.

Hắn nghĩ đến việc lôi kéo Lâm Phàm đến Tuần Sát viện.

Cống hiến vì triều đình.

Chỉnh đốn toàn bộ Hồng Vũ.

"Chính là ở nơi này sao?"

Điền Quân nhìn căn phòng trước mặt, hắn lắc đầu, cảm giác Hổ bang thật sự là kỳ cục. Giao chuyện Lâm Phàm cho các ngươi, đã không cho người ta một căn phòng rộng lớn thì thôi, lại còn để người ta ở trong này.

Thấy một màn như vậy.

Hắn càng có cảm giác đúng là nhân tài mà không được trọng dụng.

Thùng thùng!

Có tiếng gõ cửa.

Lâm Phàm đi ra mở cửa.

"Điền đại nhân, sao ngươi lại tới đây?"

Lâm Phàm có chút tò mò nhìn Điền Quân. Hắn đã biết chuyện đã xảy ra gần đây. Chuyện đó thật sự hung tàn. Người nhà họ Chu đều bị bắt, cào, cấu, nghe đồn Chu Văn Tài nằm trên mặt đất còn gặp phải sự tra tấn tàn nhẫn khó có thể tưởng tượng nổi.



Quả nhiên là thiên đạo có luân hồi, muốn làm nhục em gái của người ta, phải gặp được sự trừng phạt nghiêm khắc.

Điền Quân cười nói: "Đừng có khách khí với ta, ngươi và ta cứ coi nhau như huynh đệ là được. Trong khoảng thời gian này ta bận bịu vài chuyện, chưa có tới gặp Lâm huynh đệ, không bằng chúng ta đi vào rồi nói."

Lâm Phàm phản ứng lại, vội vàng tránh ra: "Đã quên, đã quên, thật ngại quá, mời Điền huynh vào phòng trong. Phòng này của ta hoàn cảnh đơn sơ hy vọng Điền huynh đừng để ý."

Điền Quân nhìn bài trí trong phòng.

Có thể nói trong nhà không có gì ngoài bốn bức tường đang liều mạng chèo chống.

"Điền huynh, phòng ốc sơ sài, đừng ghét bỏ."

Lâm Phàm thực sự bất đắc dĩ. Hắn cũng muốn ở trong một tòa nhà lớn, nhưng không có tiền. Chuyện xảy ra gần đây đã làm cho địa vị của hắn tăng lên, nhưng địa vị và tiền tài là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Điền Quân cất đồ vật đi, nói: "Lâm huynh đệ, không cần khiêm tốn. Sự tích của ngươi, ta đã nghe qua. Ta bội phục nghĩa khí của ngươi, nhưng ta vẫn muốn nói, lấy phẩm chất Lâm huynh mà xen lẫn vào trong bang hội đó là tự hạ thân phận. Nếu Lâm huynh đệ nguyện ý, ta có thể giúp ngươi tiến vào Tuần Sát viện."

Hả?

Lâm Phàm kinh ngạc.

Hắn không nghĩ tới chuyện Điền Quân muốn mượn sức hắn.

Mình bây giờ đã trở nên vĩ đại như vậy rồi sao?

Ngẫm lại cũng thấy đúng.

Người vĩ đại, ở bất cứ đâu cũng sáng lấp lánh.

Hắn thực sự đã nghĩ mình là người vĩ đại rồi đấy.

Không đợi Lâm Phàm mở miệng.

Điền Quân bắt đầu phổ cập khoa học cho Lâm Phàm.

"Tuần Sát viện là cơ cấu độc lập do Hồng Vũ đế mở, chịu sự quản lý từ hoàng đế. các ngành không có quyền can thiệp vào sự vận hành của Tuần Sát viện. Chức năng chính của Tuần Sát viện đó là tuần tra thiên hạ."

"Hiện giờ ở Hồng Vũ có rất nhiều môn phái. Nào là ma giáo thánh chủ, phật môn chí cường, thiên hạ võ lâm minh chủ, tất cả bọn họ đều muốn lấn át hoàng quyền. Thường thường khi cao thủ quyết đấu, sẽ tạo thành một hồi tai nạn khó có thể tưởng tượng cho dân chúng ở trong thành.

"Dân chúng bị cao thủ giang hồ này chém gϊếŧ, chết không nhắm mắt. Chuyện này không người nào đủ can đảm để đứng ra quản lý, mà hiện giờ chức trách của Tuần Sát viện chúng ta đó là chờ lệnh thiên hạ, bảo vệ dân chúng tay không tấc sắt và truy sát cao thủ giang hồ lạm sát người vô tội."