Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bị Đánh Liền Mạnh Lên

Chương 45: Ta Cũng Đã Mắng Ca Của Mình (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người Điền Tú Nhi nói đến đúng là Lâm Phàm.

Nếu không phải Lâm đại ca cứu nàng, nàng sớm đã bị Chu Văn Tài chà đạp, mà nàng khẳng định cũng không thấy được ca ca .

Sắc mặt Điền Quân thay đổi: "Xảy ra chuyện gì ? Tiểu muội ngươi xảy ra chuyện gì, còn có nguy hiểm gì nữa."

Điều hắn coi trọng nhất chính là tiểu muội.

Từ nhỏ hắn đã mang tình cảm thâm hậu, ai dám khi dễ tiểu muội, hắn muốn người đó chết.

Điền Tú nhi nói ra đầu đuôi gốc ngọn từng chuyện, mà Điền Quân nghe được muội muội nói những việc này, tuy mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.

Chu gia, Chu Văn Tài.

Rất tốt. Dám ra tay với muội muội .

Muội muội nói tới Hổ bang - Lâm Phàm kia, hắn ghi nhớ trong lòng, nếu không phải đối phương giúp đỡ, muội muội tuyệt đối khó thoát khỏi ma thủ, chỉ sợ hắn trở về sẽ thật sự không thấy được muội muội rồi.

"Ca, ngươi thật sự phải giúp hắn, hắn là người tốt, cứu một đám cô nương vô tội ra, làm sao có thể cấu kết cùng với đám thổ phỉ Thanh Dương trại kia chứ." Điền Tú Nhi đong đưa cánh tay ca ca.

"Được được, ca đã biết, cánh tay đều bị ngươi lay đứt rồi." Điền Quân cưng chìu nói.

"Ca, ngươi phải đi ngay bây giờ, những người kia rất xấu ."

Điền Tú Nhi lo lắng nhất là cái này.

Điền Quân nghĩ đến thủ đoạn của Vương Uyên, đúng là có thể giống với muội muội nói, lập tức đứng dậy: "Được, ca sẽ đi ngay bây giờ, phụ thân, chờ xử lý tốt chuyện này cho muội muội, ta sẽ trở lại."

"Đi thôi, cảm tạ người ta thật tốt, đừng thấy người ta là người bang hội thì coi khinh người ta." Điền lão hán dặn dò.

"Vâng."

Điền Quân một thân quan phục, bên hông có trang bị đao, mặc kệ đi đâu cũng thông suốt, nhất là lệnh bài Tuần Sát viện, toàn bộ trong thiên hạ, trừ hoàng cung, những nơi khác không có nơi nào mà không thể đi được.

Biết được Ngụy Văn Thông và Vương Uyên ở trong địa lao, hắn lập tức tới địa lao, biết rõ thủ đoạn của Vương Uyên, đó giống như là tinh thông mười tám khổ hình, đừng nói người thường, cho dù là cao thủ giang hồ đều không chịu nổi một chút hành động của hắn.

Không chết cũng phải bị lột da.

Tiến vào địa lao. Chợt nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương từ chỗ sâu bên trong truyền đến.

Bước đi không thể không nhanh hơn.

"Dừng tay...". Vừa chạy vội vừa hô.

Sâu bên trong địa lao.



Không bàn tới tư thái của Lâm Phàm, đối phương thật sự quá mạnh, một roi này vung xuống khiến hắn muốn ngất đi vì sung sướиɠ.

Thật sự quá sảng khoái.

Ngay trong khoảnh khắc này.

Thu hoạch của hắn rất phong phú.

Hắn đã đạt tới cấp bậc hắc thiết cửu giai.

Được tăng thêm ba loại đặc tính.

Phá cương!

Phá giáp!

Ngưng thần!

Đều là đặc tính lợi hại có trợ giúp rất lớn đối với chiến đấu.

Chỉ có điều thiên phú hơi tệ hại.

Dưới tình huống bất khả kháng, đặc tính mà hắn lựa chọn khiến cho hắn không nói nên lời.

Kháng cảm mạo!

Kháng rỉ sét!

Kháng mùi thối!

Đều không phải những lựa chọn tốt đẹp gì.

Thế nhưng lại phải chọn một cái trong số ba cái này, đúng là chuyên gia sắp đặt để hãm hại hắn mà.

Ví dụ như kháng Long Dương*, kháng liếʍ cẩu.

*Long dương: ý chỉ đồng tính nam.

Tất cả những dạng thiên phú đó.

Thiếu chút nữa đã làm cho hắn hỏng mất.

Nhưng bây giờ.



Đừng nói là hắn hỏng mất.

Vương Uyên đã bị Lâm Phàm làm cho không còn kiên nhẫn nữa. Trò đùa vô liêm sỉ, cố ý kêu lên thảm thiết, thoạt nhìn muốn có bao nhiêu thảm, sẽ có bấy nhiêu thảm.

Nhưng mà con chó này một tiếng cũng không thèm sủa.

Chỉ có mỗi một câu mẹ ơi để diễn tả sự đau đớn.

Ngươi đau thì ngươi cứ nói đi, hô như thế có tác dụng quái gì?

"Dừng tay. . . . . ."

Ngụy Văn Thông và Vương Uyên nghe được âm thanh này, sắc mặt kinh biến. Âm thanh quen thuộc đó, Điền đại nhân đến rồi .

Bọn họ có chút xấu hổ .

Tra khảo từ đó đến giờ không hỏi được thông tin gì hữu dụng, thật hổ thẹn với sở học của mình ở Tuần Sát viện.

Lâm Phàm một bên kêu thảm thiết một bên hưởng thụ, hắn sắp đột phá, tại sao lại ngừng rồi?

Không phải xuất hiện tình huống gì chứ?

Ngàn vạn lần đừng nửa đường gϊếŧ ra một cái Trình Giảo Kim nhé.

Nếu vậy thật sự là gặp quỷ rồi.

Rất nhanh.

Điền Quân xuất hiện, nhìn sang Lâm Phàm đang bị trói chặt, lại nhìn Vương Uyên đang cầm roi trong tay.

"Điền đại nhân, thuộc hạ làm việc không tốt, tra khảo hắn đến bây giờ, vẫn chưa hỏi ra một chút thông tin gì, thỉnh đại nhân thứ tội." Vương Uyên vô cùng cung kính nói.

"Ngươi đã dùng đến mười tám khổ hình sao?"

"Vâng, thuộc hạ đã áp dụng trọng hình đối với hắn. Nhưng mà miệng người này cứng như sắt. Thuộc hạ đang suy nghĩ biện pháp khác."

"Nghĩ cái gì mà nghĩ, nhanh thả người cho ta."

Điền Quân tức đến mức muốn văng tục, đã dùng trọng hình rồi, người còn có thể nguyên vẹn được nữa không?

Nếu tiểu muội biết, khẳng định sẽ tức giận.

"Phải"

Vương Uyên chưa lập tức hiểu được ý tứ của Điền Đại Nhân, hay là đại nhân có thủ đoạn khác, muốn tự mình động thủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »