Chương 42: Giống Như Mọi Cực Hình Đều Tới (1)

Ngụy Văn Thông hờ hững nhìn xem.

Loại tình huống này đã sớm tập mãi thành thói quen.

Nhưng mà không được mấy người có thể vượt qua Tuần Sát Sứ.

Đây là tra tấn về cả thể xác lẫn tinh thần.

Cho dù là người có ý chí cường hãn, thường thường đều chống đỡ không được bao lâu.

"Không muốn chịu tội thì nói hết ra đi."

Nội lực của Vương Uyên hùng hậu, chiêu này là của một vị tiền bối của Tuần Sát viện sáng tạo, đặc biệt dùng nội lực tàn phá thân thể của đối phương.

"A. . . Ta không biết." Lâm Phàm kêu thảm.

Hắn cảm giác cần phải tiếp tục chơi cùng đối phương thật tốt, nhưng nói thật, thực lực của đối phương vượt qua tưởng tượng của hắn, lúc trước bị đánh, có dòng nước ấm vào cơ thể, đau nhức là điều tất nhiên, lát nữa thì hết sức dễ chịu.

Bây giờ hắn đây thật thật đau nhức.

"Tốt, thật tốt, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể chống đến khi nào." Vương Uyên cũng không nói nhảm với Lâm Phàm, thôi động nội lực, tàn phá cực kỳ tàn ác.

Ngụy Văn Thông xem trọng liếc mắt nhìn Lâm Phàm.

Khá lắm, vậy mà có thể chịu lâu như vậy.

Cũng không nghĩ tới.

Những tên lính cai ngục cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết này, thê thảm đến cực điểm, bọn hắn nghe được thì lông tơ đều nhanh dựng lên.

Bây giờ Lâm Phàm bề bộn nhiều việc.

Muốn một bên kêu thảm, một bên chọn thiên phú sau khi thối luyện thành công có thể lựa chọn.

【 Thối luyện thành công! 】

【 Phẩm giai tăng lên! 】

【 Kích hoạt đặc tính thần binh: Cấp tốc! 】

【 Cấp tốc: Thần binh ưu tú đều có thể tăng tốc tốc độ ra chiêu của bản thân! 】

【 Kích hoạt thiên phú thần binh, tạm có thể chọn lựa thiên phú như sau! 】



【 Thiên phú: Kháng tinh thần, kháng mùi thối, kháng màu xanh! 】

Đệt!

Đây là lần thứ hai hắn thấy khán màu xanh.

Có cần phải vậy không?

Nhắc nhở nhiều lần, làm hắn giống như sẽ bị đội nón xanh vậy.

Không hề nghĩ ngợi.

Chọn lựa kháng tinh thần.

Đây là một loại kháng tính thoạt nhìn tương đối đáng tin cậy.

Đến mức đặc tính cấp tốc, hẳn có thể làm cho tốc độ của mình càng cao, ngược lại hắn chính là thần binh, gia tốc cũng của cho bản thân.

. . .

Hổ bang, sảnh hội nghị.

Tất cả mọi người đang chờ đợi kết quả, trong lòng khó mà bình tĩnh, tìm quan phủ hỗ trợ đã vô dụng, Tuần Sát Sứ cũng không phải là người mà bọn hắn có thể chỉ huy, cho dù là phụ mẫu của quan nơi đó đều phải cung cung kính kính.

Nhưng vào lúc này.

Tào Đạt chạy vào với tốc độ cao.

Mọi người nhìn về phía hắn.

"Không nói, một câu hắn cũng đều không nói, một mực bị Tuần Sát Sứ tra tấn, nghe lính canh ngục nói, rất là thê thảm." Lúc Tào Đạt biết được thì đặc biệt chấn kinh.

Mặc dù nói không có tận mắt thấy, nhưng mà có thể tưởng tượng ra được loại cảnh tượng bị tra tấn kia.

Nói thật, nếu như là hắn bị Tuần Sát Sứ bắt lại, sợ là gánh không được.

Nhậm Quân Sảng nói: "Hắn chẳng qua chỉ là một bang chúng của Hổ bang chúng ta, cũng là tiểu đầu mục mà đoạn thời gian trước được ta đề bạt, không nghĩ tới vậy mà vì Hổ bang chúng ta, hắn có thể chống đỡ được Tuần Sát Sứ thẩm vấn."

"Các ngươi cũng phải biết thủ đoạn của Tuần Sát Sứ."

Mấy vị đường chủ trầm mặc.

Đích thật là biết đến.

Cái thủ đoạn kia cũng không phải là người bình thường có thể kháng trụ.



"Bang chủ, có biện pháp nào cứu hắn ra hay không?" Nhậm Quân Sảng có lòng trọng người tài, hắn đã quyết định, chỉ cần vượt qua cửa ải khó lần này, nhất định trọng dụng Lâm Phàm thật tốt.

"Ai!" Bang chủ thở dài một tiếng, "Làm sao cứu đây? Chuyện mà Tuần Sát Sứ tiếp nhận, không có cách nào cứu, hắn vì chuyện bang hội làm, bang hội đều ghi nhà tù ở trong lòng."

Đối với bọn hắn mà nói thì không thể giải quyết được.

Tựa như là một tòa núi lớn ép trên người bọn hắn, để bọn hắn không thở nổi.

. . .

Trần Thanh cùng Dương Khắc rất vội vã.

Đến bây giờ đều còn không có thẩm vấn ra được.

"Ta thấy Tuần Sát Sứ này cũng chỉ đến như thế." Trần Thanh oán trách, bày tỏ hoài nghi đối với nỗ lực của Tuần Sát Sứ.

"Không thể nói như vậy được, chờ đợi đi, rơi vào trong tay Tuần Sát Sứ, không có chuyện gì mà bọn họ không thẩm vấn ra được."

Dương Khắc rất là tin tưởng bọn họ.

Không vội chút nào.

Trong địa lao.

Mắt những tên lính canh ngục triệt để trợn tròn.

Cho tới bây giờ bọn hắn chưa bao giờ thấy người cứng rắn như vậy, ngay cả một câu sửng sốt đều không nói.

Nếu là bọn hắn thì đã sớm ngoan ngoãn đầu hàng.

Cái tên này đến cùng có tình cảm bao lớn với Hổ bang chứ, sớm nói để đỡ phải chịu tội có tốt hơn không.

Lúc này.

Vương Uyên không khỏi đối nhíu mày nhìn lại Lâm Phàm.

Hoàn toàn chính xác có thể chịu được.

Kêu thảm đến bây giờ, vậy mà đều không thừa nhận.

"Ngươi thật không nói sao?"

Mặt Vương Uyên âm trầm, không nghĩ tới vậy mà không có hỏi ra được, trước loại cảm giác đau đớn này không phải ai cũng có thể tiếp nhận, đối phương chẳng qua là nhân vật không có ý nghĩa với Hổ Bang, trong mắt hắn, chỉ là một tiểu nhân vật.