Chương 8

Đường Miên chưa kịp nói gì thì Phạm Bành đã ăn một cú đánh của Văn Cảnh Hành.

“Anh hai, anh có keo kiệt quá không? Thậm chí còn không thể bảo Miên Miên gọi em là anh trai à?” Anh ta che lại sau đầu và cười toe toét.

Văn Cảnh Hành nhìn anh ta nửa cười mà không cười: “Cậu dám nói lời này với anh cả của tôi đi?”

Phạm Bành lập tức rụt cổ lại, im lặng khi nghĩ đến Văn Cảnh Thần.

Văn Cảnh Hành hừ nhẹ một tiếng, siết chặt tay Đường Miên, kéo cô vào một căn phòng, trong phòng cũng có người, khi Văn Cảnh Hành đi vào, bọn họ đều đứng dậy chào hỏi, Đường Miên vẫn luôn quan sát những người này. Có thể thấy, mặc dù Văn Cảnh Hành cùng trong giới với những người này nhưng lại là người đứng trên cùng, được kính trọng.

Đang suy nghĩ chuyện này, Đường Miên bị Văn Cảnh Hành kéo ngồi lên ghế sô pha.

Đó là một chiếc ghế sofa đơn, nếu cô ngồi một mình có thể gác chân lên và tựa vào đó, nhưng điều này không có nghĩa là có thể thêm Văn Cảnh Hành vào cùng, đến mức khi cô ngồi xuống thì bị Văn Cảnh Hành kéo ngồi trên đùi anh ấy.

Cử chỉ này có chút thân mật, khiến người khác nhìn mấy lần, Đường Miên cũng có chút xấu hổ.

Bởi vì ở quá gần nên cô ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng, có chút mát mẻ, cô mặc váy, Văn Cảnh Hành mặc một chiếc quần tây màu xám, không dày, nhưng Đường Miên vừa mới cảm nhận được hơi nóng từ anh ấy.

Cô sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn quanh phòng, có rất nhiều chỗ trống, hai người cũng không cần phải chen vào cùng một chỗ.

“Anh hai...” Đường Miên đang muốn nói cô có thể ngồi ở một chỗ khác.

Kết quả Văn Cảnh Hành đang xem điện thoại quay sang nhìn cô, hơi nhướng mày: “Hả?”

Ánh sáng trong phòng có chút tối, Đường Miên không thấy rõ đôi mắt ẩn sau cặp kính của Văn Cảnh Hành, nhưng cô lại cảm nhận được sự nguy hiểm, khiến cô không còn kịp suy nghĩ, đã thay đổi lời nói: “Em... Em muốn ra ngoài một lát.”

Cô cảm thấy có chút bất an, ngay sau đó một luồng hơi nóng ập vào mặt, sau đó nảy lên, không dám nhìn người khác trong phòng, vội vàng chạy ra ngoài.

Cô không quen nơi này, chạy ra ngoài cũng không biết đi đâu, đành chạy thẳng đến thang máy mình vừa đi ra, cửa vừa đóng lại, cô tựa người vào vách thang máy hít một hơi. Mặt Đường Miên nóng bừng, phía eo bên phải của cô vẫn còn hơi ấm.

Văn Cảnh Hành lại bóp eo cô!

Thắt lưng của Đường Miên là nơi rất nhạy cảm, lúc này chân cô vẫn còn hơi run, tim cũng đập dữ dội.