Chương 13

“Thử cái này xem.” Văn Cảnh Hành không buông cô ra, ngược lại đưa ly rượu trong tay mình, mép ly áp vào môi cô, ánh mắt anh dõi theo cô, yết hầu trong chốc lát nhấp nhô.

Vị ngọt càng rõ ràng hơn một chút, Đường Miên cụp mắt nhìn chất lỏng màu đỏ sậm trong cốc, cô nhớ tới rượu nho lần trước cô làm, ngọt ngào, nhất là sau khi để lạnh, cô rất thích uống.

Cô đoán ly rượu trước mặt có mùi vị tương tự nên không nhịn được nhấp một ngụm từ tay Văn Cảnh Hành.

Rượu vừa vào miệng, Đường Miên đã mở to hai mắt, nhịn không được lại nhấp một ngụm...

Sau đó cô không biết mình đã uống bao nhiêu, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, đầu óc dường như rất tỉnh táo nhưng lại không thể suy nghĩ, cũng không biết những lá bài trong tay đã đi đâu, chỉ ngây người nhìn nơi nào đó.

Cô muốn ngủ quá.

“Anh... Anh hai.” Ít nhất lúc này cô vẫn nhớ mình phải tìm ai, nhưng cô không nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của Văn Cảnh Hành, túm lấy quần áo trên ngực anh, háo hức nhìn anh: “Trở về nhà……”

Cô thực sự muốn về nhà và ngủ.

Người trong ngực có ánh mắt hơi đỏ, mặt cũng hồng, thân thể mềm mại, lúc nói chuyện phun ra hơi thở ngọt ngào xen lẫn mùi rượu, hai mắt Văn Cảnh Hành đã tối sầm, anh vươn tay tháo kính ném sang một bên, giây tiếp theo, anh ôm chặt lưng người trong lòng, cúi đầu cắn môi cô. Đây là tầng tám, bên cạnh là vách kính trong suốt từ trần đến sàn nhà, đứng trước cửa sổ kính có thể có tầm nhìn không bị cản trở ra khung cảnh sầm uất nhất của thành phố A về đêm. Cách đó không xa là một chiếc ghế sofa đơn. Trên chiếc ghế sofa đơn lúc này có người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây xám đang ngồi, ôm chặt lưng người nào đó trong ngực, một tay bóp vào cặp mông nhỏ nhắn ngạo nghễ ưỡn lên của cô gái.

“Ưm…” Đường Miên run giọng ậm ừ, đầu lưỡi của Văn Cảnh Hành đang tàn phá trong miệng cô, cô muốn né tránh và đẩy vật hung hãn ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng lại buộc phải dây dưa với đầu lưỡi kia, không có cách nào tránh khỏi, tuy nhiên trên người cô vẫn còn một bàn tay đang làm phiền, sau khi nhéo vào cái mông nhỏ của cô, thì duỗi vào trong dọc theo gấu váy.

Văn Cảnh Hành trực tiếp cởϊ qυầи bảo hộ của cô ra, nhưng cũng không vội cởϊ qυầи lót bên dưới, chỉ dùng đầu ngón tay có chút lạnh lẽo chạy dọc theo mép quần.

Giống như đang gãi ngứa, Đường Miên bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy khó chịu, muốn...