Hai tiết tự học trôi qua trong chớp mắt, gần như cùng lúc với tiếng chuông tan học, Đồ Tiểu Viên đã sẵn sàng lao tới kéo tay Tịch Ngưng chạy về ký túc xá.
Khi leo lên cầu thang, cả tòa ký túc xá đều vắng lặng, hầu hết mọi người vẫn chưa về, hành lang tối om, chỉ có biển báo “Lối thoát hiểm” ở góc tường phát sáng màu xanh lá cây.
Đồ Tiểu Viên lấy chìa khóa mở cửa phòng, bật đèn lên, “Nhanh nào, Ngưng Ngưng, mang đồ đi, chúng ta đến chỗ cũ chuẩn bị!”
Cuối cùng cũng chờ đến lúc tan học, có thể bắt đầu bữa tiệc lẩu mà cô ấy mong ngóng bấy lâu nay. Đồ Tiểu Viên vội vàng kéo chiếc túi đầy “nguyên liệu” trên giường, rồi mang theo một chiếc ghế gấp nhỏ, chạy ra khỏi phòng.
Tịch Ngưng bất lực xoa trán, nhìn quanh căn phòng trống rỗng, đành cúi người lấy hai chiếc ghế thấp dự phòng dưới gầm giường và bước theo cô ấy.
Ở cuối hành lang phía bên trái có một cánh cửa kính, ngoài cửa là một hành lang dẫn ra ban công ngoài trời, tầm nhìn rộng rãi, đứng từ đó có thể nhìn thấy cánh đồng xanh ngút ngàn, buổi tối cũng là nơi ngắm sao, ngắm trăng, ăn vặt và tận hưởng gió trời lý tưởng nhất. Trước giờ tắt đèn mỗi tối, đây là nơi “đắt khách”, đến muộn sẽ không chiếm được chỗ tốt, vì thế mà Đồ Tiểu Viên mới phải chạy vội vàng như vậy.
Tối nay thời tiết rất đẹp, ánh trăng sáng trong treo lơ lửng trên cánh đồng rộng lớn dưới màn đêm, nắp nhựa của nồi lẩu tự sôi sôi sùng sục, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Ngồi trên ban công tầng sáu với bầu trời đầy sao và ăn lẩu, thực sự rất có cảm giác.
Đồ Tiểu Viên đưa đôi đũa, tự hào nói: “Thấy sao? Tớ đã bảo theo chị Viên đây là có thịt ăn mà.”
Nhìn biểu cảm đòi khen ngợi trên khuôn mặt của cô ấy, Tịch Ngưng không muốn nói những lời như ăn thịt sẽ béo lên để làm mất hứng, đành chắp tay cảm ơn: “Ừm ừm, cảm ơn chị Viên đã cho em ăn ~”
Lúc này bên ngoài hành lang dần có tiếng người qua lại, các học sinh từ khu dạy học đã bắt đầu trở về, ồn ào náo nhiệt. Không lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, cánh cửa kính của ban công bị đẩy mở, hai cô gái lạ bước vào.
Nơi này tất nhiên không chỉ để hóng gió ngắm trăng, trong ký túc xá nữ, nó còn có nhiều công dụng khác, chẳng hạn như nơi tâm sự an ủi sau khi thất tình, nơi hòa giải khi cãi nhau, và có cả những cô nàng nổi loạn đôi khi đến đây hút thuốc hay uống rượu.
Hai cô gái trước mặt tay không, một trong số đó, khóe mắt dưới ánh trăng lấp lánh giọt lệ, rõ ràng là loại đầu tiên.
Có lẽ không ngờ rằng đến sớm như vậy đã có người ở đây, cả hai thoáng sững lại, rồi đi về phía đầu kia.
“Chín rồi, ăn thôi nào!”
Đồ Tiểu Viên vui vẻ mở nắp, hương thơm của thức ăn tỏa ra ngào ngạt.
Họ ngồi đây vui vẻ ăn uống, trong khi ở phía bên kia, tiếng khóc của cô gái bắt đầu vang lên, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mang theo những lời khóc lóc đứt quãng.
“Lý do cô ấy từ chối là vì thích Khổng Niệm Khê…”
“Khổng Niệm Khê... sao có thể chứ, cô ấy nhìn là biết thẳng như cây thép rồi mà…”
Hai câu nói này chứa đựng quá nhiều thông tin, tay cầm đũa của Tịch Ngưng đột nhiên khựng lại, miếng mì phở kẹp trên đầu đũa trượt xuống “bịch” một tiếng rơi xuống đất.
Vì Tịch Mục mà gần đây sự nhạy cảm của cô đối với cái tên Khổng Niệm Khê tăng vọt.
Mặc dù biết rằng có rất nhiều người theo đuổi Khổng Niệm Khê, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tận tai có một cô gái thích cô ấy.
“Haizz, lại thêm một cô gái bị Khổng Niệm Khê gián tiếp làm tổn thương.” Đồ Tiểu Viên tặc lưỡi hai cái, rồi bàn tán: “Nhưng trong hoàn cảnh này mà vẫn nói về cô ấy với giọng điệu dịu dàng như vậy, đúng là một cô gái đậm chất cam, đối với tình địch xinh đẹp cũng rộng lượng hơn.”
Tịch Ngưng dùng khăn giấy lau sạch vụn đồ ăn, ngước mắt nhìn cô: “Lập luận của cậu...”
Đôi mắt long lanh của Đồ Tiểu Viên chớp chớp, rồi cô ghé sát lại hỏi với nụ cười ranh mãnh: “Cậu nghĩ sao về Khổng Niệm Khê?”
Tịch Ngưng ngơ ngác: “Nghĩ sao là sao?”
“Về ngoại hình, cậu thấy cô ấy có đẹp không?”