Có lẽ là do bị khát nước mà tỉnh dậy.
Phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh giấc là cảm giác khô rát khó chịu trong cổ họng.
Cảm giác này thật không dễ chịu, nhất là khi mở mắt ra, phòng ngủ vẫn còn chìm trong bóng tối.
Tịch Ngưng với tay tìm chiếc điện thoại bên cạnh gối, nút cảm ứng vân tay phát ra một tiếng cơ học nhẹ, đồng thời màn hình bất ngờ sáng lên, chói mắt trong bóng tối dày đặc, khiến cô theo phản xạ nhắm mắt lại.
Thời gian: 00:30
Rất tốt, đối với một người dù là cuối tuần cũng quen đi ngủ lúc mười giờ và dậy đúng sáu giờ sáng như cô, tỉnh dậy vào giờ này quả thực là một sự "nổi loạn".
Nằm trên chiếc giường mềm mại vật vã trong hai giây, Tịch Ngưng với chút bất mãn bật đèn nhỏ bên giường, hất chăn ra, xỏ dép lê và mở cửa phòng.
Nửa nhắm nửa mở mắt, duy trì cảm giác mơ màng nửa tỉnh nửa mê, cô lơ mơ bước về phía trước, nhưng khi băng qua hành lang, ánh sáng từ phòng khách đột nhiên làm cô tỉnh táo hơn hẳn.
Khi nhìn thấy bóng dáng bận rộn ở quầy bếp, cô hoàn toàn tỉnh giấc.
Trong lò nướng đang nướng thứ gì đó, trên bàn có vài khối bột giống như bánh, một số khuôn, và một đĩa bánh quy trông đã bị nướng cháy, hình dạng kỳ quặc...
“Em đang làm gì vậy?”
Tịch Ngưng khoanh tay, khó tin nhướng mày.
Không lẽ đây là mơ? Tịch Mục - cậu em lười biếng của cô, người mà tất cả đôi tất đều phải tích góp đủ bốn ngày mới giặt, lại nửa đêm vào bếp làm bánh quy sao?
Là chị em ruột, cô không nhớ cậu ấy thích ăn đồ ngọt, huống chi là thích đến mức tự tay làm vào nửa đêm.
Một tiếng “đinh đang” vang lên, cái bóng lưng kia giật mình run lên, khuôn bánh trên tay rơi xuống đĩa, quay phắt lại, khi nhìn rõ mặt Tịch Ngưng, cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Chị, chị vẫn chưa ngủ à? Em sợ hết hồn!”
Cậu hạ giọng, rón rén thò đầu nhìn về phía phòng bố mẹ, thấy không có động tĩnh gì mới thở phào nhẹ nhõm, “Nói nhỏ chút đi, em chờ đến giữa đêm mới hành động để không làm phiền họ.”
Tịch Ngưng liếc nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cậu em trai, đi đến tủ lấy một chiếc cốc, đứng bên máy nước uống một ly nước.
“Vậy em đang làm gì? Nửa đêm nửa hôm làm đồ ăn vặt à?”
Hai tay ôm cốc uống hai ngụm, cô khẽ khàng hỏi.
Tịch Mục đứng sau quầy ăn uống, đột nhiên đảo mắt, vội vàng nhón lấy một chiếc bánh quy nướng từ đĩa lên, cười rạng rỡ đưa đến trước mặt cô: “Chị đến vừa lúc, nếm thử hương vị này giúp em xem các bạn nữ có thích không?”
Bạn nữ?
Lờ mờ đoán ra điều gì, Tịch Ngưng nhìn chiếc bánh tròn “không xác định được” là cháy hay vốn dĩ là màu đen, rồi ghét bỏ quay mặt đi: “Trước hết em phải xác định là nó có ăn được không đã.”
“Ơ? Vậy là thất bại rồi.” Tịch Mục thất vọng đặt tay xuống, ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại đưa chiếc bánh quy vào miệng mình nhai hai miếng. Không biết cậu nghĩ đến điều gì, môi mím lại, đột nhiên nở nụ cười e thẹn, gương mặt còn ửng lên một chút đỏ dễ thấy.
Giữa đêm hôm nhìn mà nổi da gà.
Đặt cốc xuống, Tịch Ngưng không khỏi nhìn cậu từ đầu đến chân.
Tịch Mục, cậu em sinh đôi kém cô vài phút, học sinh lớp 11, cao 188, thừa hưởng gene cao ráo và làn da trắng lạnh từ gia đình, dáng người cao ráo với vòng eo thon và đôi chân dài, môi đỏ răng trắng, khuôn mặt trắng trẻo, cộng thêm đôi mắt đào hoa rất hút hồn mỗi khi cười, từ nhỏ đến lớn nhận được vô số thư tình.
Đây là lần đầu tiên cô thấy cậu tốn công sức như vậy, nửa đêm bò dậy chỉ để làm bánh quy cho một cô gái nào đó.
Nhưng mà…
Tịch Ngưng uống hết ngụm nước cuối cùng, đặt cốc xuống, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Cô không có hứng thú với chuyện tình cảm của Tịch Mục.
Tịch Mục lại một phát chặn cô lại: “Ấy ấy! Chị, chị không tò mò là những chiếc bánh quy này làm cho ai sao?”
Kệ em làm cho ai, dù sao người bị đầu độc cũng không phải là chị.
Nhưng nhìn dáng vẻ cậu quyết không bỏ cuộc, Tịch Ngưng đành lười nhác ngồi lại ghế, thờ ơ nói: “Ồ, ai thế?”