Chương 47: Sinh nhật.

Nhiệt độ trong ổ chăn rất cao, mồ hôi anh thấm ướt lưng, nghe tiếng thở của cô như kín một tầng hơi nước. Ngực phập phồng, lại mím môi nhẫn nhịn, sợ tràn ra âm thanh làm cô sợ. Hẳn là cô rất đau, nhưng anh lại tìm thấy kɧoáı ©ảʍ trên từng cơn đau của cô.Cầm thú. Đúng là cầm thú!

Một loạt tiếng sột soạt, chắc là cô trở mình, chỗ anh không còn âm thanh gì nữa, Quý Lâm Khâm thở ra một hơi, nhắm mắt nhớ lại cảnh 2 ngày trước làm lòng anh xốn xang.

Sự mềm mại trên tay cô, làn da hơi phồng, cái đùi trắng nõn tinh tế, phong cảnh dưới cổ áo, làn da mỏng manh hiện lên từng mạch máu yếu ớt.

Đôi tay kia cổ cô như mềm mại không xương, mỗi lần nắm lấy, Quý Lâm Khâm đều sợ mình quá mạnh tay mà làm đau cô.

Nếu đôi tay kia mà dùng để….cho anh…thì....

Quý Lâm Khâm nghĩ không dưới một lần.

Từ lúc lần đầu tiên cô đưa cho anh điếu thuốc lá kia, là hạt giống đã nảy mầm. Hầu như mỗi lần trong giấc mơ anh đều cảm giác được sự mềm mại ướŧ áŧ kia ở một nơi khác. Lúc tỉnh táo, anh rất ít có cảm giác đó, anh không dám nghĩ tới, sợ chút tâm tư xấu xa này bị cô phát hiện, sợ sẽ dọa cô chạy mất.

Hai ngày nay ở gần cô nhiều hơn, không có lúc nào là anh không nhớ đến chuyện đó, tới mức còn phải áp chế những suy nghĩ điên cuồng xuống. Muốn cô dùng đôi tay kia nắm lấy phân thân của anh, dạy cô phải động như thế nào, qυყ đầυ nhét vào miệng cô, nhìn cô khó khăn nuốt vào phun ra, nhìn cô ăn luôn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh…

Mồ hôi từ cổ anh chảy xuống, anh rêи ɾỉ thở dốc, động tác tay dần nhanh hơn. Anh càng muốn nhiều hơn, muốn nhét cô vào cơ thể mình, cùng cô hợp thành một thể.

“Chú nhỏ”

Quý Lâm Khâm muốn ngừng thở, khăn giấy ướt nhớp nháp, hỗn độn thở dốc trong bóng tối.

“Chú nhỏ?” Hình như Kỷ Diễm nghe được chút âm thanh kỳ lạ.

Quý Lâm Khâm nuốt nuốt nước miếng:

"Làm sao vậy.” Giọng nói bình thường.

“Cháu không đau nữa, chú ngủ đi”

Quý Lâm Khâm thở ra một hơi:

"Ừ”

“Ngủ ngon.”

Mỗi lần đến kỳ thực sự như muốn lấy mạng người, Kỷ Tam Nhi lấy cớ này ở nhà chơi mấy ngày, buổi sáng có thể lười biếng ngủ, ngủ đủ rồi thì ra ngoài chơi với bạn.

Sáng sớm hôm nay mặt trời mọc hướng tây, không cần Quý Lâm Khâm gõ cửa

gọi dậy, sáng sớm cô đã tự mình đến cửa phòng Quý Lâm Khâm chờ, Quý Lâm Khâm mở của nhìn thấy cô, ánh mắt bình tĩnh. Kỷ Tam Nhi thấy anh không phản ứng gì thì tưởng anh đã quên, nhăn mặt nhắc nhở anh:

"Chú không phải thực sự quên hôm nay là ngày gì chứ!”

Quý Lâm Khâm cười cười, cúi đầu hôn lên trán cô một cái. Đôi môi mát lạnh dừng lại trong chốc lát rồi rời đi:

“Sinh nhật vui vẻ”, giọng nói trầm thấp.

Thật kỳ lạ.

Kỷ Diễm giơ tay sờ sờ chỗ bị anh hôn. Quý Lâm Khâm sao lại nhiệt tình như vậy?

“Không được à?” Quý Lâm Khâm hỏi,

“Chú nhớ lúc trước, khi đến sinh nhật cháu, bố mẹ đều sẽ hôn chúc mừng sinh nhật cháu mà”.

“Thế sao……” Kỷ Tam Nhi buông tay,

“Lúc đó cháu mới 2-3 tuổi, cháu không nhớ rõ.”

Miệng lại hơi chu ra:

"Không phải đây là qua sinh nhật đấy chứ?”

Quý Lâm Khâm mỉm cười, vào phòng lấy một cái hộp quà đưa cho cô:

Vậy cháu còn nhớ gì? Khi cháu còn nhỏ chú đã từng ôm cháu, thay bỉm…”

Lý do thoái thác của trưởng bối……

Kỷ Tam Nhi hừ một tiếng, không thèm nghe anh nói, ôm quà chạy về phòng mở. Cái hộp này không nhỏ, mở ra xem có rất nhiều đồ.