Chương 4: Cháu đang trách chú(2)

Đại khái do đôi mắt của anh ta không sâu như mắt người Châu Á, ánh mắt lướt qua, khiến người khác cảm thấy áp lực.Trần Thương tránh ánh nhìn đó, nhìn Kỷ Diễm ở bên cạnh, giống như cầu cứu. Kỷ Diễm không nhìn cậu ta, đứng lên đi vào bếp:

“Con đi rửa hoa quả mang ra đây”.

Câu này không trực tiếp phủ định, hai ông bà rất vui vẻ, nói hai đứa ở cạnh nhau lâu như thế, cũng không trách được nóng vội muốn cưới vợ. Còn nói chuẩn bị ra nước ngoài phải định hôn kỳ trước đã, đợi đến khi hai đứa du học trở về sẽ kết hôn luôn.

“Cái này…con sẽ suy nghĩ một chút, để Kỷ Diễm quyết định."

Kỷ Diễm lấy nho từ trong tủ lạnh ra, bỏ vào chậu rửa, cẩn thận rửa sạch từng quả từng quả. Cửa phòng bếp phía sau bị mở ra, Cô bắt gắp ánh nhìn của anh qua tấm kính trước mặt… Kỷ Diễm cúi đầu tiếp tục công việc rửa nho. Cửa đóng lại, chặn tiếng cười vui vẻ ngoài phòng khách lại.

“Kỷ Tam nhi, qua đây để chú nhìn rõ con một chút”.

Tiếng anh trầm thấp, u ám, giống như 3 năm trước làm loạn tâm trí cô.Khi đó anh nói:

“Mở chân rộng ra”.

“Mặt nóng dán mông lạnh”

“Kỷ Tam Nhi, cháu không hiểu, Những việc chú muốn làm còn nhiều nhiều hơn thế…”

Tay không chú ý lực, bóp nát một quả nho trong tay, lộ ra thịt quả màu trắng trong.

Kỷ Diễm tỉnh táo lại, ném quả nho hỏng vào thùng rác:

“Có gì hay mà nhìn, không phải vẫn như vậy sao. Chú nhỏ mới đi xa mấy năm, không phải đã quên dáng vẻ của cháu rồi chứ?!”

Anh cúi đầu cười cười, bước gần lại một chút, Kỷ Diễm lập tức căng thẳng:

“Ông bà nội còn ở ngoài đó”.

Anh chỉ bước đến sau lưng cô, nhìn cái gáy trắng nõn của cô lộ ra bên ngoài, hỏi nửa vời: “ Vì sao muốn đi Anh?"

Quý Lâm Khâm nhìn người con gái trước mắt hơi thả lỏng thân mình một chút, cô nói: “ Trần Thương muốn đi, một mình cậu ấy ở bên đó cũng buồn, Tiếng Anh cũng bình thường, cháu đi cùng cậu ấy”.

“Ở nước Anh khí hậu hay thay đổi, mỗi năm hay có mưa dầm, thân thể này của cháu mà đi qua đó, phải chịu khổ nhiều đó”.

“Cháu có thể tự chăm sóc bản thân mình”.

Quý Lâm Khâm hơi cúi đầu, thoáng ngửi thấy mùi hương trên người cô:

“Phải làm sao để không đi nữa, đánh gãy chân Trần Thương được không”.

Cô cười: “ Chú cứ làm chính mình đi, chú nhỏ yên tâm mà đi hơn 3 năm, lúc này sao lại…” Còn chưa nói xong, Kỷ Diễm không cẩn thận đĩa nho mới rửa xong lại rơi vào chậu rửa lần nữa. Mấy lọn tóc rơi xuống sau gáy bị anh dùng đầu ngón tay vén lên, một nụ hôn lành lạnh đặt trên gáy cô.“Kỷ Tam Nhi, cháu đang trách chú.”

Anh nói, hơi thở mang theo mùi rượu nóng bỏng rơi xuống làn da trên cổ.

“Quý Lâm Khâm”. Hai tay Kỷ Diễm bám chặt thành chậu rửa, bàn tay vốn trắng bạch lúc này nắm tới không còn huyết sắc. Cô không dám quay đầu, chỉ thông qua tấm kính cửa sổ nhìn anh cúi đầu, cúi người áp xuống vai cô, đầu lưỡi áp vào vùng da sau vai cô mυ"ŧ. Cả người cô run rẩy, Quý Lâm Khâm nhả ra, cúi đầu nhìn dấu vết mình mới tạo

ra. Vệt đỏ màu hồng, ở giữa đỏ đậm hơn, từng chút từng chút, nổi lên da thịt cô, cũng in dần vào đáy mắt anh, anh rất vừa lòng.