Chương 11:Du͙© vọиɠ chiếm hữu con gái riêng

Cố Hề Hề tựa vào trong lòng nam nhân, hai mắt cô mờ mịt nhìn cằm anh, đột nhiên hỏi "Ba... Hề Hề có thể yêu ba sao?"

Người đàn ông đang lau người cho cô chợt dừng việc anh đang làm trong giây lát.

Sau đó lại bình tĩnh tiếp tục.

"Loại tình yêu nào?"

"Thì...thì...yêu theo cách mà ba thích..."

Vốn dĩ cô muốn nói kiểu “ba yêu mẹ”, nhưng khi nghĩ đến từ “mẹ” là cái gai trong lòng Cố Công Thành, cuối cùng cô vẫn không nói ra.

Cố Công Thành lắng nghe những lời của cô gái nhỏ với vẻ mặt rất bình tĩnh.

"Có yêu hay không còn quan trọng sao, ngươi chỉ có thể là tài sản của ta."

Nói xong, anh bế cô lên khỏi nước.

Mà Cố Hề Hề cũng không nói nữa, chỉ là có chút thất vọng áp vào trong l*иg ngực của cô.

Bởi vì cô hiểu rằng người mà Cố Công Thành vẫn thích là mẹ cô, anh chỉ làm điều đó với cô để trả thù bà.

Dù đó là điều cô đã hiểu từ lâu nhưng cô vẫn rất buồn, nỗi buồn lấn át khiến cô không kịp ngăn dòng nước mắt chảy dài trên mặt.

Sợ bị Cố Công Thành nhìn thấy, cô chỉ có thể cúi đầu.

"Đang khóc?"

Giọng nói trên đầu truyền đến làm Cố Hề Hề giật mình.

"Không không..."

Cô hốt hoảng giải thích nhưng giọng nghẹn ngào đã bán đứng cô.

Cố Công Thành nghĩ rằng cơn đau bên dưới khiến cô khóc.

Đây chỉ là lần thứ hai, có vẻ như anh đã làm hơi quá.

Cuối cùng, anh không nói gì với cô, trực tiếp bế cô trở về phòng.

Trở lại phòng, có lẽ cảm thấy có chút tiếc thương cho cô gái nhỏ nên nam nhân lại bôi thuốc lên hoa huyệt sưng tấy cho cô.

Sau khi bôi thuốc xong, thấy anh như thường lệ rời đi, Cố Hề Hề trầm mặc hồi lâu đột nhiên kêu một tiếng "Ba!"

Người đàn ông vừa quay lại nghe thấy tiếng gọi liền quay lại nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

Cố Hề Hề như lấy hết dũng khí nói "Có thể... ở cùng con một lát không?"

Cuối cùng sau khi lấy hết can đảm Cố Hề Hề cũng dám nói ra điều cô mong muốn, chỉ là giọng điệu của cô dần trở nên yếu ớt, cuối cùng cô vô thức cúi đầu xuống.

Cô không dám nhìn người đàn ông nữa.

Chỉ là đã lâu không nghe thấy động tĩnh của anh, cô cảm thấy yêu cầu của mình có chút quá phận, vội vàng đổi lời “Ngươi không đồng ý cũng không sao, con, con chỉ là muốn nói..."

"Có vẻ như ngươi có chút sợ hãi!"

Người đàn ông nhẹ nhàng nói, sau đó quay trở lại.

"Ngủ đi, ta ở lại một lát."

Cô gái nhận được câu trả lời mình mong muốn, kinh hỉ nhìn người đàn ông trở lại giường.

"Ừm!"

Thấy Cố Công Thành ở bên cạnh, Cố Hề Hề cảm thấy rất hài lòng,

Rốt cuộc, cô chưa bao giờ dám đưa ra yêu cầu như vậy trước đây vì vậy, cô tự hỏi liệu mối quan hệ giữa họ có thực sự được cải thiện hơn hay không?

Hôm nay bị Cố Công Thành dày vò thật sự rất mệt mỏi, chỉ trong chốc lát Cố Hề Hề đã chìm vào giấc ngủ sâu nhưng cô không biết rằng người đàn ông bên cạnh cô nhìn cô ngủ say bằng ánh mắt bộc lộ rõ sự chiếm hữu mãnh liệt.

Anh thực sự không yêu cô gái này, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến mong muốn chiếm lấy cô làm của riêng anh.

Anh thậm chí muốn nhốt cô như một con chim, chỉ dành cho riêng mình.

Tuy nhiên, anh đã không làm điều đó.

Về phần nguyên nhân, đương nhiên là do anh đã nắm chắc cô trong tay. Cố Hề Hề bây giờ đi ngay cả khi đi ra ngoài, anh cũng hoàn toàn có thể kiểm soát cô.

Bây giờ cô không có ai để dựa vào ngoại trừ anh, vì vậy anh chắc chắn rằng bất kể anh làm gì với cô, cô sẽ không chạy trốn.

Nhưng...

Người đàn ông liếc nhìn cô gái.

Sự phụ thuộc hiện tại không đủ để khiến cô sẵn sàng ở lại.

Để cô hoàn toàn là của riêng mình, phải khiến cô không thể tách rời khỏi anh từ trong ra ngoài.