Chương 1:Rẻ mạt như mẹ đẻ

Cô gái xinh đẹp bước vào một căn phòng, tự động cởi hết quần áo, cuối cùng khỏa thân nằm xuống, cầm roi rồi từ từ bò về phía trước.

Bộ ngực to tròn đầy đặn như hai quả dưa hấp dẫn đang chờ được hái không ngừng rung chuyển theo chuyển động của cô.

Vì quá hồi hộp nên dù mới bò được một đoạn, mồ hôi đã túa ra đầy trên vầng trán láng mịn của cô.

Khi cô leo đến chân người đàn ông trung niên đã đợi sẵn trong phòng, cô dừng lại, không dám thở mạnh cho đến khi người đàn ông lấy roi ra khỏi miệng cô, cô mới dám cúi đầu xuống, run rẩy kêu lên một tiếng yếu ớt "Ba..."

Người đàn ông trung niên cầm roi khi nhìn thấy điều này lại có vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức trông có vẻ như đang chán nản.

Người đàn ông dùng đầu roi nâng cằm cô gái nhỏ lên, buộc cô phải nhìn vào anh.

"Nói cho ta biết, ngươi đã làm sai cái gì?"

Sau khi nghe những lời của người đàn ông, cô gái bồn chồn hiện lên một chút sợ hãi trong mắt.

Cô cố gắng khống chế cơ thể hơi run rẩy của mình, cố gắng ổn định giọng nói run rẩy của mình khi trả lời "Con... con không nên lén lút thân mật với người đàn ông khác sau lưng người..."

Trong bữa tiệc vừa rồi, Cố Hề Hề đã nhìn lén một người lạ, người đàn ông đó cô chỉ tình cờ nhìn thấy trong bữa tiệc.

Nhưng ham muốn kiểm soát của đàn ông, dù chỉ là một cái liếc mắt cũng không được phép.

Cô không giải thích hành vi của mình, chỉ chủ động nhận lỗi.

"Xem ra ngươi còn hiểu rõ thân phận của mình, so với người mẹ rẻ tiền của ngươi còn có lý trí hơn nhiều."

"Chát--"

"Ah"

Vừa nói người đàn ông vừa cầm chiếc roi trên tay giáng xuống tấm lưng trắng của cô gái nhỏ không thương tiếc..

Khi chiếc roi rơi xuống, một vết đỏ lập tức xuất hiện trên tấm lưng trắng ngần của cô. Lực một roi không nhỏ khiến cô gái đau đớn rêи ɾỉ, cô không dám van xin tha thứ, chứ đừng nói tới việc biện minh một câu, sợ sẽ chọc giận người đàn ông kia nhiều hơn.

Mặc dù cô được gọi là người đàn ông này là ba, nhưng hai người không có quan hệ huyết thống.

Mặc dù là mẹ cô đi bước nữa nhưng lúc đầu gia đình vẫn hạnh phúc.

Mọi chuyện chỉ thay đổi khi cô mười hai tuổi.

Sau khi sống với gia đình này được hai năm, người mẹ lẳиɠ ɭơ của cô đã bỏ đi theo một người đàn ông khác.

Ban đầu, Cố Hề Hề nghĩ rằng người đàn ông sẽ trút giận lên cô và đuổi cô đi.

Đúng là người đàn ông đã trút giận lên cô vì điều này nhưng anh ta lại không đuổi cô đi mà anh vẫn giữ cô lại và cung cấp cơm ăn áo mặc cho cô không thiếu thứ gìi.

Chỉ là kể từ đó, mỗi khi có chuyện gì không hay xảy ra, cô sẽ bị lột sạch quần áo và đánh đập, người cha dượng này lấy cô làm bao đấm.

Cô không có nơi nào để đi, cũng không dám trái lời anh, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Vốn dĩ cô cho rằng chỉ cần mình không phản kháng, cơn tức giận trong anh sớm muộn gì cũng sẽ biến mất.

Sau đó, cô mù quáng chịu đựng bạo lực nhưng điều đó càng khiến người đàn ông trở nên tồi tệ hơn.

Khi lớn lên, cô ngày càng xinh đẹp, đồng thời cũng ngày càng giống mẹ.

Mỗi khi một người đàn ông nhìn thấy cô, anh ta sẽ nghĩ đến sự phản bội của người phụ nữ và sẽ kiểm soát cô ngày càng nghiêm khắc hơn.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của Cố Hề Hề, người đàn ông hận mẹ con cô đến tận xương tủy đã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cô.

Lúc đầu cô rất vui, nghĩ rằng cuối cùng cha dượng cũng chấp nhận mình.

Không ngờ, một ánh mắt vô tình lại khiến anh tức giận.

Nếu cô không nhìn quanh trong bữa tiệc, có lẽ anh sẽ không tức giận.

Cô hối hận về hành động của mình.

Khi bị đánh, cô không giận người đàn ông mà đang tự kiểm điểm lại hành vi của mình.

"Sao nào? Không phục?"

Sau hơn chục roi, người đàn ông dừng lại.

Khắp tấm lưng trắng nõn của cô gái có những vết đỏ, bỏng rát và đau đớn.

Cho dù là như vậy, cô cũng chỉ có thể chịu đựng, không dám kêu lên đau đớn, không dám ngẩng đầu, chỉ là rụt rè nhỏ giọng nói "Không. . ."

Nhưng cô không ngờ rằng sự thiếu giải thích của mình lại khiến người đàn ông càng thêm bất mãn.

Người đàn ông nói với giọng ra lệnh "Ngẩng cao đầu."

Cố Hề Hề không dám trái lời, cảnh giác ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ bất an, trong đôi mắt sáng còn đọng lại những giọt nước mắt, bộ dáng vô cùng đáng thương.

Nhưng trong mắt đàn ông, dường như không khiến anh ta có chút giao động.

Thay vào đó, anh cho rằng cô đang giả vờ đáng thương để dành được sự thông cảm.

Sắc mặt anh tối sầm, lại quất roi, vừa quất vừa chửi "Quả nhiên là con gái giống mẹ, rẻ mạt như mẹ đẻ của ngươi!"