Chương 1: Nuôi con dâu từ bé

Tống Vũ đã thống trị phố Tây nhiều năm nay, vẫn luôn là sự tồn tại mà mỗi khi nhắc đến lại làm người ta sợ vỡ mật.

Cho đến một đêm giông bão nào đó, cả người hắn toàn là máu, ôm theo một đứa bé trở về.

Từ đó những tin đồn bát quái về hắn bắt đầu lan truyền.

Cái gì mà xích mích với ông trùm hắc bang, tắm máu cả bang phái, dành lấy con gái trở về.

Cái gì mà chàng trai khốn khổ phải gϊếŧ người phóng hỏa để cứu lấy thanh mai trúc mã trong tay đám người Long gia, nào ngờ người yêu bé nhỏ bị kẻ thù gϊếŧ hại, hắn tắm máu cả nhà kẻ thù, cứu lấy con gái trở về.

Cái gì mà mối tình vụиɠ ŧяộʍ của một người đàn ông và một người phụ nữ, khi người phụ nữ mang thai thì lại bị người kia vứt bỏ, hắn vì bênh vực kẻ yếu, tắm máu người kia, đón con gái của người phụ nữ về nuôi dưỡng, coi như con gái của chính mình.

.....

Tóm loại, dù cho là phiên bản nào, thì đều không thiếu hai chữ “Tắm máu”.

Tưởng Chu ôm túi lớn sữa bột, vừa đi vừa thích thú lắng nghe, đến khi tìm được “Cao thủ tắm máu” Tống Vũ cả người tỏa ra toàn mùi sữa, “Hổ gia, Tiểu Tiêu Tiêu của chúng ta là con gái của anh à?”

Tống Vũ kiểm tra qua nhãn hiệu sữa bột, xác định có thể để cho Tống Tiêu Tiêu uống được, “Cất đi.”

Tưởng Chu xếp gọn từng hộp từng hộp một, “Hổ gia, đừng ngại. Tiểu Tiêu Tiêu của chúng ta còn chưa ý thức được, anh nhân cơ hội này đi xem mắt đi, lẽ nào muốn để nhóc con này không có mẹ sao?"

Tống Vũ trợn mắt: “Muốn chết?”

Tưởng Chu đã đi theo Tống Vũ mấy năm, đã bị hắn ta đánh đập nhiều năm, sự sợ hãi của anh ta đối với Tống Vũ sớm đã khắc sâu vào trong xương tủy.

Chỉ vì Tống Vũ đã từng cứu mạng anh, nên anh khăng khăng đi theo Tống Vũ, dù bị hắn vừa đe dọa, vừa dụ dỗ, anh ta cũng kiên quyết không lay chuyển.

“Muốn sống” Tưởng Chu cười hề hề đáp, “Hổ gia, trên phố Tây có một cửa hàng hoa mới mở, cô chủ ở đó vừa xinh đẹp lại vừa tươi trẻ, mỗi lần chúng ta đi qua, cô ta đều dùng ánh mắt ái mộ nhìn anh. Có muốn suy xét một chút không?”

Tống Vũ còn muốn châm chọc Tưởng Chu không phân biệt được ái mộ và sợ hãi.

Hắn có chỗ đứng ở phố Tây này, chính là dựa vào sự sợ hãi của những người khác đối với hắn.

Tống Tiêu Tiêu đột nhiên tỉnh giấc, bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại nắm lấy ngón tay thô ráp của hắn, đôi mắt còn chưa mở, đã khanh khách bật cười.