Chương 9: Tiến triển

Kỳ Hàn cố tình không lau cho Lê Nam Trân, vì vậy khi Lê Nam Trân thức dậy vào sáng hôm sau, cô lập tức phát hiện ra giữa hai chân mình có vết dính.

Là thứ gì?

Lê Nam Trân vừa tỉnh dậy nên có chút không phản ứng kịp, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, sau đó ký ức của cô lại quay trở lại.

! ! !

Lê Nam Trân đỏ bừng mặt ngay lập tức.

Tối qua rốt cuộc đã làm gì với Kỳ Hàn!!!

Lê Nam Trân để ý tới, Kỳ Hàn đã biến mất, phần giường mà anh đã nằm lộ ra chút lạnh lẽo.

Lê Nam Trân không phát hiện trên mặt mình hiện tại có chút mất mát, còn hung hăng mắng anh trong lòng.

Cửa lúc này mở ra, Kỳ Hàn mang theo thứ gì đó đi vào, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa mới tập thể dục buổi sáng xong.

Anh lấy ra chiếc bàn nhỏ ra và đặt những thứ đó xuống trước mặt Lê Nam Trân, đó là một túi bánh bao nhỏ và một túi sữa đậu nành xay tay.

Kỳ Hàn nhìn cô, nụ cười lộ rõ

trên mặt. Gần một ngày sau khi bị bắt cóc, Lê Nam Trân thấy anh cười nhiều hơn bình thường.

“Giống như khổng tước vậy.” Lê Nam Trân phàn nàn anh trong lòng.

Mùi thơm của bánh bao nhỏ tràn ngập, Lê Nam Trân đã không ăn gì từ tối hôm qua nên cô không thể kìm được nuốt nước bọt.

Nhưng cô nhớ lại lời hôm qua Kỳ Hàn nói "Muốn làm chuyện gì thì nên đổi lấy bằng thứ khác", cho nên lại do dự, vì sợ anh làm chuyện trầm trọng hơn.

Kỳ Hàn nhìn bộ dạng muốn ăn mà không dám ăn của cô, hiểu được cô đang lo lắng điều gì, ý cười càng sâu hơn.

“Ăn đi.” Đôi mắt hồ ly ẩn sau cặp kính của Kỳ Hàn chớp chớp, anh lấy khăn khử trùng giúp cô lau tay, "Không cần cậu làm gì cả."

Lê Nam Trân lúc này mới dám cần bánh bao lên ăn, hình tượng đại tiểu thư ngày thường đã sớm bị quăng đi.

Ăn uống xong, cô nhớ tới trên người mình còn sót lại đồ vật của Kỳ Hàn, tức giận ngẩng đầu: "Tôi muốn đi tắm rửa!"

Cô nhớ lại những điều kiện hôm qua đã cùng Kỳ Hàn bàn bạc: "Ngày hôm qua đã nói rõ ràng, chỉ dùng tay, cậu... rõ ràng cậu đã sờ khắp nơi rồi!"

Rõ ràng là đang buộc tội Kỳ Hàn với lý do chính đáng, nhưng Lê Nam Trân lại đỏ mặt trước.

Kỳ Hàn không nhịn được cười khi nhìn thấy cô như vậy, mới bắt đầu ngày hôm qua, nhưng hôm nay đã biết đưa ra logic của chính mình. Hai ngày nữa, có lẽ anh thực sự có thể nhốt vị đại tiểu thư này vào lòng ngực mình.

"Được rồi, là lỗi của tôi, tôi giúp cậu tắm."

Kỳ Hàn dịu dàng trả lời, Lê Nam Trân giật mình. Các phú nhị đại như cô ở trong trường luôn đối chọi gay gắt với Kỳ Hàn, bị anh xem như tàng hình cũng có, bị anh trực tiếp lạnh nhạt chế nhạo càng có nhiều lần hơn, có bao giờ thấy anh nói chuyện bằng giọng điệu này đâu?

"Tôi muốn tự tắm!"

Lê Nam Trân tỏ vẻ từ chối, Kỳ Hàn không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cô, ra vẻ để cô chọn giữa hai lựa chọn "Để tôi giúp cậu tắm hoặc là không tắm".

Không cho anh chạm vào, nhưng sự dính nhớp phía dưới là không thể bỏ qua; nhưng nếu để anh chạm vào, Lê Nam Trân không có mặt mũi nào.

Cô nhìn Kỳ Hàn chằm chằm như một con dã thú nhỏ bướng bỉnh.

Kỳ Hàn nhìn thì chỉ cảm thấy đáng yêu, không nhịn được đưa tay véo mặt cô. Làn da của cô gái được bảo dưỡng rất tốt, cũng có chút cảm giác thịt. Hôm qua Kỳ Hàn cũng đã cảm nhận được làn da mịn như lụa khi chạm vào cơ thể cô, bây giờ véo mặt cô lại là một loại mềm mại đáng yêu khác.

Còn có thể thu hoạch được vẻ mặt không thể tin được của cô, điều này làm anh tăng thêm cảm giác hưởng thụ.

Kỳ Hàn phớt lờ phản ứng của cô, vươn tay bế cô lên.

Thực ra cân nặng của Lê Nam Trân không tính là quá nhẹ, cô cao 1,65 mét, cộng với cặp ngực sắp đạt đến cỡ d, nặng 55kg, khi bóp vào thì tất cả đều là cảm giác mềm mại của thịt, nhưng thân hình rất cân đối, hơn nữa khung xương nhỏ nhắn nên dễ đánh lừa thị giác người khác về cân nặng.

Còn Kỳ Hàn thì trông hơi gầy, càng giống như một thư sinh yếu đuối, lúc này thế mà anh lại dễ dàng bế cô lên, có vẻ như hôm qua lúc Lê Nam Trân ý loạn tình mê anh đã bế cô rồi, chỉ là bị cô bỏ qua mà thôi.

Trong đầu lướt qua một số cảnh tượng tối hôm qua, thật ra dáng người của Kỳ Hàn cũng không tệ, còn có cả cơ bụng, nhìn qua có vẻ như thường ngày anh rất chăm chỉ luyện tập.

Suy nghĩ ngày càng đi xa, Lê Nam Trân vội vàng ngăn mình lại.