Chương 72: Giải thích

Hai người cùng nhau ngâm mình trong phòng tắm, Lê Nam Trân mơ màng buồn ngủ, cô bơ phờ dựa vào bồn tắm để Kỳ Hàn tắm giúp mình.

Buồn ngủ quá…

Tay Kỳ Hàn mang theo nước mơn trớn cơ thể cô, nước ấm khiến làn da của Lê Nam Trân ửng hồng, đầu cô gật gù buồn ngủ, Kỳ Hàn kéo cô qua, để cô dựa vào người mình, thả nhẹ động tác.

Lê Nam Trân bị cơn đói đánh thức.

Cô vừa thoáng nhấc chân, muốn thay đổi tư thế thì cẳng chân và bụng đau đớn như bị chuột rút.

Lê Nam Trân hít sâu một hơi, giữ nguyên tư thế không dám động đậy, cẳng chân run rẩy một lúc lâu, cho dù không đau nhưng vẫn cảm nhận được cơ bắp cương cứng.

Tiểu huyệt cũng có cảm giác đau rát, chắc chắn đã sưng lên rồi, giống như bị làm đến tróc da, chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng thấy đau.

Lại như vậy nữa. Rốt cuộc Kỳ Hàn coi cô là cái gì? Sεメ toys sao?

Lê Nam Trân che phía dưới, tìm kiếm thuốc ở tủ đầu giường, nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu.

Vừa hay Kỳ Hàn đẩy cửa đi vào, Lê Nam Trân nhìn thấy anh thì lập tức nổi giận, cô cầm cái gối bên cạnh ném về phía anh, muốn mở miệng mắng anh nhưng phát hiện cổ họng đau, gần như không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, cô vừa bàng hoàng vừa tức, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống dưới.

Kỳ Hàn tưởng rằng cô vẫn chưa tỉnh, bỗng bị cái gối đập vào khiến cho không kịp đề phòng, anh quay mặt sang một bên thì nhìn thấy Lê Nam Trân dùng tư thế nửa ngồi trên giường, vừa khóc vừa trừng mắt nhìn anh.

Biết Lê Nam Trân giận, nhưng anh không biết phải giải thích như thế nào, anh chỉ có thể cầm cái gối đi qua, Lê Nam Trân lùi ra sau muốn cách xa anh hơn, động tác bất ngờ chạm vào hạ thể đang sưng đau, trên mặt lại bày ra vẻ đau đớn.

“Sao vậy?” Kỳ Hàn vội vàng đi qua, vươn tay muốn nắm lấy chân cô, nhưng bị cô hất ra, chỉ đành đi lấy thuốc trước, “Lại bị…Đau? Có phải bị sưng lên không? Có vết thương nào nữa không?”

Hỏi cái này làm gì? Trong lòng anh không rõ sao? Rõ ràng mấy cái này đều do anh làm, còn ở đây giả vờ làm gì!

Nhưng cô không nói nên lời, ngoại trừ trừng mắt nhìn anh và từ chối động tác của anh ra thì cô không có cách mắng chửi anh.

“Giọng nói bị sao vậy?” Kỳ Hàn nhìn cô há miệng phát ra tiếng khàn ngắn thì không nói nữa, có lẽ do bị bịt miệng đè quá lâu. Buổi trưa, anh mặc kệ sự phản kháng của cô, vươn tay kéo chân cô ra, “Bôi thuốc trước rồi tôi đưa cậu đến bệnh viện...”

Lê Nam Trân phớt lờ cơn đau trên người cô, dùng chân đá vào xương sườn của anh, mặc dù khiến anh lui ra sau nhưng lại khiến mình bị đau.

“Shh… Lê Nam Trân.” Kỳ Hàn vươn tay che chỗ bị cô đá, vẻ mặt có chút chật vật, gian nan nói, “Lê Nam Trân, tôi xin lỗi.”

Xin lỗi? Hiện tại mới biết xin lỗi? Xin lỗi cho ai xem vậy!

“Bôi thuốc trước đã được không? Rồi đến bệnh viên sau.” Kỳ Hàn lại giơ tay kéo chân cô ra, lần này cô giãy giụa không có hiệu quả, ngón tay của Kỳ Hàn tách tiểu huyệt của cô, tuy rằng tiểu huyệt sưng đỏ nhìn qua không tốt lắm nhưng không bị rách, “Không bị thương, tôi bôi thuốc cho cậu.”

Thịt mềm bên trong bị ngón tay của Kỳ Hàn thăm dò, tách ra, anh còn tỉ mỉ nhìn qua, lần thứ hai Lê Nam Trân cảm thấy xấu hổ, cô dang rộng hai chân như cam chịu số phận, để mặc ngón tay dính thuốc mỡ của anh tiến vào từng tấc một.

Thuốc mỡ chắc chắn có thêm bạc hà, khi bôi lên thì cảm thấy mát lạnh, khiến tiểu huyệt bớt đau, nhưng ngay cả khi động tác của Kỳ Hàn chậm rãi, nhẹ nhàng thì vẫn kí©h thí©ɧ khiến cơ thể Lê Nam Trân run rẩy.

Rõ ràng Kỳ Hàn chỉ đang bôi thuốc cho cô, nhưng cô lại cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, hơn nữa cô còn đang giận Kỳ Hàn…

Quá mất mặt.

Kỳ Hàn đang bôi thuốc thì phát hiện tiểu huyệt của cô bắt đầu co rút, càng ngày càng ướt, thậm chí khi rút ngón tay ra còn dính nước nhớp nháp.

Anh ngẩng đầu, thấy Lê Nam Trân giống như giận hơn, nước mắt cũng đã rơi xuống, anh mím môi coi như không có chuyện gì: “Cậu…Thay quần áo đi, chúng ta đến bệnh viện.”

Lê Nam Trân nhìn anh chằm chằm, gằn từng chữ một: “Cho tôi một lời giải thích.”

Giải thích vì sao anh muốn chơi cô như vậy, giải thích vì sao anh không quan tâm đến lời từ chối của cô, giải thích lý do anh dùng cô để phát tiết cái gì.