Đang nói, một người làm chuyện bất hợp pháp chưa bị bắt giữ đi vào, anh đã thay bộ vest sáng nay thành bộ đồ thể thao màu đen như thường lệ, rõ ràng ngồi hàng đầu tiên nhưng không hề có cảm giác tồn tại.
Lê Nam Trân nhập sự phẫn nộ, khó chịu của mình vào người anh, thấy anh liền cảm thấy buồn bực, không nhịn được “chậc” một tiếng.
Thi Tỉnh Lôi nhìn theo ánh mắt của cô, không nhịn được cười nhạo cô: “Người ta lại chọc gì cậu à?”
“Cậu ta khiến tớ phiền.”
Thi Tỉnh Lôi cười trộm: “Cậu đúng là thù dai, hơn nữa, không phải cậu không hài lòng khi cậu ấy đối xử khác với cậu sao? Nhớ ba học kỳ rồi.”
Lê Nam Trân vốn có chút tự luyến, cô xinh đẹp, gia cảnh tốt, những người vây xung quanh cô từ nhỏ đến lớn giống như ruồi muỗi vào mùa hè. Cho nên ban đầu Kỳ Hàn cũng không quá để ý đến cô, cô còn cảm thấy người này giống dòng suối trong lành, nhưng bước ngoặt ở chỗ Lý Nam Trân cho rằng mặc dù Kỳ Hàn không vây quanh cô giống như vậy, nhưng là một cô gái xinh đẹp, vẫn nên có chút đặc quyền.
Vì thế trong một bữa tiệc tối nọ, Lê Nam Trân vì để ngồi bên cạnh Thi Tỉnh Lôi mà cô đã “tự giác” ngồi vào chỗ của Kỳ Hàn, cũng rất tự nhiên bảo anh ngồi chỗ mình khi Kỷ Hàn đến.
“Lê Nam Trân, hình như tớ không hề đồng ý đổi chỗ với cậu.” Lúc ấy Kỳ Hàn vẫn coi cô là một người ăn chơi, theo lời Uông Phục nói, Kỳ Hàn trước năm hai “giống như một con chó điên, gặp ai thì cắn người đấy.”
Trong cuộc giằng co của hai người, cuối cùng Lê Nam Trân thua cuộc, lúc đó xung quanh đã ngồi đầy người, cho Lê Nam Trân đứng dậy, cô cảm thấy tất cả mọi người đang nhìn mình rời đi trong khuôn mặt xám xịt.
Lê Nam Trân mạnh miệng, đứng lên nói một câu: “Bạn học Kỳ, tớ với cậu không thân đúng không? Mong cậu đừng gọi cả tên lẫn họ của tớ, chúng ta chỉ là bạn học cùng lớp nhau mà thôi.”
Không ngờ cái cách xưng hô bạn học Lê này vẫn bị dùng đến khi ở trên giường.
Nghĩ lại chuyện cũ, lịch sử đen tối bị mang ra, Lê Nam Trân quyết định phớt lờ Thi Tỉnh Nam một tiết, cô nghiêm túc nghe giảng, sau đó ngủ gục trên bàn.
Mãi đến khi bị Thi Tỉnh Lôi lay dậy: “Này, tan học rồi, dậy đi.”
Lê Nam Trân chống tay, nghiêng đầu híp mắt nhìn giờ trên điện thoại, kết quả thấy Kỳ Hàn gửi cho cô một tin nhắn.
[ tan học đến phòng thí nghiệm 605. ]
Lê Nam Trân lặng lẽ cất điện thoại, nói với Thi Tỉnh Lôi đang chăm chú chơi game bên cạnh, sau khi đi vệ sinh sẽ đến phòng thí nghiệm.
Nhà trường không bố trí lớp thí nghiệm vào buổi chiều, chỉ có những nhóm đã xin dự án mới có chìa khoá. Cho nên một mình Kỳ Hàn ở trong phòng thí nghiệm 605, cầm hai tờ giấy, không biết đang đọc cái gì.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Lúc này Lê Nam Trân nhìn Kỳ Hàn rất không vừa mắt, hơn nữa mới bị đánh thức, cho nên có thể nhìn ra vẻ mặt không kiên nhẫn của cô, đương nhiên, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện trứng rung.
Kỳ Hàn nhìn khuôn mặt oán giận sắp biến thành oán khí của cô, nghĩ đến chuyện hôm nay mình làm, vẫn không biết mình trêu chọc cô chỗ nào, nhưng anh vẫn bình tĩnh kéo cô vào trong lòng ngực, đặt bàn tay phải lên mông cô: “Kiểm tra một chút.”
Kiểm tra cái gì?
Lúc này Lê Nam Trân mới nhớ chuyện buổi sáng, cô lập tức hoảng hốt, tránh thoát khỏi lòng ngực anh: “Gần đây lúc nào cũng động tay động chân, cậu coi tôi là cái gì!”
Phương pháp quen thuộc của Lê Nam Trân: Không nói được thì chuyển sang càn quấy.
“Không có?” Kỳ Hàn không cho cô cơ hội chuyển đề tài, anh vươn tay kéo cô lại.
“Không có thì thế nào!” Lê Nam Trân cho rằng bản thân nói đúng, “Kỳ Hàn, cậu cũng chỉ có thể nhốt tôi lại, cậu có thể làm gì tôi được nữa? Cậu chỉ đang tìm cớ lên giường với tôi mà thôi!”
Lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ với anh còn buồn bực, xấu hổ, đến lần thứ hai, lần thứ ba, chẳng phải chỉ là một mớ hỗn độn thôi sao, Lê Nam Trân đột nhiên tràn đầy khí thế, nghĩ đến những thủ đoạn anh dùng với mình, còn có những ký ức tồi tệ mà Thi Tỉnh Lôi nhắc lại…
Kỳ Hàn nhìn vẻ mặt chột dạ của Lê Nam Trân nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ, anh không nhịn được cúi người xuống hôn cô, “Ừm, cậu nói đúng.” Anh chỉ đang tìm một lý do hợp lý để ngủ với cô mà thôi.