Chương 2: Vừa tỉnh dậy đã thấy xấp ảnh khỏa thân

Lê Nam Trân cảm giác như mình đã ngủ rất lâu, đầu choáng váng, giống như bị ma đè lên giường, cô đã tỉnh dậy nhưng không mở mắt ra được.

Thật vất vả mới mở mắt ra, cô nhìn thấy bóng tối và trần nhà xám xịt trước mặt.

“Đây là đâu?” Một câu hỏi như vậy thoáng qua trong đầu Lê Nam Trân, cô muốn quay đầu nhìn xung quanh, nhưng lại nghe thấy tiếng xích sắt chạm vào nhau “rắc rắc”, lúc này cô mới nhận ra, một đầu của sợi dây kim loại dày bằng ngón tay cái được buộc quanh cổ cô.

Lê Nam Trân ngồi dậy ngay lập tức, đúng rồi! Cô vừa bước ra từ nhà vệ sinh đã bị người đánh thuốc!

Cô vội vàng kiểm tra quần áo trên người, chỉ còn thiếu điện thoại di động và túi xách, quần áo tuy có hơi nhăn nhúm nhưng vẫn mặc rất nghiêm chỉnh.

Bắt cóc?

Phải biết rằng dù ba mẹ Lê Nam Trân trọng nam khinh nữ nhưng họ vẫn là những người giàu có bậc nhất thành phố C, cho nên khả năng này là rất cao.

Lê Nam Trân bình tĩnh lại một chút, nếu là đòi tiền thì vẫn còn chỗ để thương lượng, nếu có lối thoát, kẻ bắt cóc sẽ không muốn làm quá tuyệt tình…

Khi cử động chân của mình, Lê Nam Trân phát hiện ra rằng mắt cá chân cũng bị dây xích tròng lên, hai bàn chân bị buộc vào nhau, nhưng vẫn còn chỗ để cử động. Người muốn bắt cóc cô không có ý định làm tổn thương cô trong lúc này.

Trước khi cô có thể thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt của Lê Nam Trân đã rơi vào đầu giường, và khi nhìn thấy một chồng đồ, cô lập tức hít một hơi - những chồng ảnh gọn gàng, bức trên cùng là thân trên trần trụi của cô! Khuôn mặt của cô được chụp rất rõ ràng!

Lê Nam Trân lấy chồng ảnh, giới hạn của tấm sau càng lớn hơn tấm trước — cô đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong ánh sáng mờ ảo, một bàn tay to với những đốt ngón tay rõ ràng nhéo bóp bộ ngực đầy đặn của cô, bộ ngực trắng ngần tràn ra từ những kẽ hở giữa các ngón tay, một bàn tay cầm dươиɠ ѵậŧ hung tợn, đầu dươиɠ ѵậŧ áp vào miệng cô, quanh môi vẫn còn dính chất nhầy màu trắng sữa, một tay đè lên đùi cô, tách rộng hai đùi cô ra, lỗ huyệt ở phía dưới vốn đóng chặt lại lộ ra một khe hở do bị kéo quá mức, ngón tay cái áp đè lên âʍ ѵậŧ của cô, hình như hậu huyệt bị tàn phá nên có hơi sưng đỏ, trên miệng huyệt còn có tay của người nào đó dính nước da^ʍ trong suốt, hai bên môi âʍ ɦộ bị ngón trỏ và ngón cái tách ra, ngón giữa đặt vào trong miệng huyệt đang rộng mở của cô, hình như đã đi vào dò xét một đoạn…

Đầu óc Lê Nam Trân trở nên trống rỗng trong giây lát, đã độc thân 21 năm kể từ khi còn trong bụng mẹ, bị người khác sờ vào nơi riêng tư nhất, lại còn không biết đối phương là ai…

Cho dù ngày thường cô có ương bướng đến đâu, cha mẹ ba mẹ lại không quan tâm cô, Lê Nam Trân rốt cuộc vẫn là đại tiểu thư từ nhỏ tay đã không phải dính thứ dơ gì, sao có thể chịu được tình cảnh này, nhất thời đỏ cả mắt, lại không có cách nào giả vờ bình tĩnh.

“Cạch.” Có người mở cửa phòng ngủ, Lê Nam Trân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người quen thuộc cầm theo thứ gì đó bước vào.

"Kỳ Hàn!?"

Lê Nam Trân kêu lên, làm sao có thể? Ngay sau khi vào đại học, người này đã chướng mắt tính cách ương bướng làm ra vẻ ta đây của cô, khi đi ngang qua cô đến một ánh mắt cũng không thèm cho, hàng năm đều ngồi hàng đầu tiên và luôn đứng đầu trong các kì thi, người mà cô ghét nhất trong lớp, cũng có thể là người ghét cô nhất…

Kỳ Hàn khựng người lại, như thể liếc nhìn cô một cái, đôi mắt của anh bị kính gọng đen nặng nề chặn lại, Lê Nam Trân không thể nhìn thấy rõ ánh mắt của anh.

Kỳ Hàn nhìn xuống vị đại tiểu thư ngày thường không thể nào tiếp xúc được, hai mắt cô đỏ bừng, vẻ mặt vô cùng oan ức, còn có sự khϊếp sợ khi nhìn thấy anh. Một đôi tay mảnh khảnh cầm xấp ảnh anh cố tình đặt trên đầu giường, chờ mong cô nhìn thấy khi tỉnh lại, trong lúc cô hôn mê, anh đã cầm đôi tay đó loát cho mình bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên đó chỉ đơn giản lau bằng khăn giấy…

Kỳ Hàn không có ý giải thích gì cả, anh đặt đóng đồ trong tay lên cái bàn gấp không biết kéo ra từ đâu, Lê Nam Trân liền nhận ra đó là một cái chén. Cô nhìn xuống tấm ảnh trong tay, Lê Nam Trân muốn hỏi gì đó nhưng cô lại không nói được gì, không chờ cô rối rắm xong, Kỳ Hàn lại xoay người ra ngoài.

“Cậu không định giải thích sao!” Lê Nam Trân rốt cuộc không kìm được hét lên khi Kỳ Hàn bước ra khỏi cửa.