Lê Nam Trân quay đầu lại không dám nhìn cánh tay anh, cô không nhận ra rằng mình đã quen với việc dính vào lòng ngực của anh, chỉ hỏi bằng một giọng rầu rĩ: "Làm xong rồi, tôi đi được chưa?"
Kỳ Hàn đưa tay bóp má cô ép cô ngẩng đầu, cúi đầu nặng nề hôn cô, câu lấy lưỡi cô rồi liếʍ mυ"ŧ cho đến khi mất đi mùi máu của chính anh mới buông ra.
"Ừm. Tối nay phải trở về."
"Cái gì!"
Lê Nam Trân vừa muốn nói mình tại sao phải trở về đây, nhưng lại sợ chọc giận anh mà không thể đi được nữa, ai biết hiện tại lại nghe được những lời như vậy.
"Kỳ Hàn! Rốt cuộc cậu muốn làm gì!"
Cô chống người ngồi dậy, nhưng eo bị Kỳ Hàn khóa chặt, vừa ngồi dậy lại ngã vào vòng tay anh, nặng nề va chạm, bộ ngực đè lên người anh.
Ánh mắt Kỳ Hàn rơi vào nơi đẫy đà của cô đang dán vào người mình, ánh mắt tối sầm lại, thản nhiên trả lời: "Làm cậu."
Lê Nam Trân không thể tin tưởng nổi mà nhìn anh, vừa rồi đã không chịu nổi kí©h thí©ɧ đến nỗi khóc lên, lúc này mắt cô lại muốn chảy ra nước mắt.
Kỳ Hàn làm như không nhìn thấy vẻ mặt đau khổ sắp khóc của cô, vô cùng tự nhiên hỏi cô: "Buổi chiều muốn ra ngoài?"
“Đúng!” Lê Nam Trân nhìn anh chằm chằm như thể tuyên bố, “Tôi nói cho cậu biết! Hôm qua tôi đã hẹn với Thi Tỉnh Lôi hôm nay sẽ đến tìm cô ấy! Nếu cô ấy không gặp tôi, cô ấy nhất định sẽ đến tìm tôi! Tôi sẽ không thể quay lại lần nữa! Tôi không điên!"
Kỳ Hàn không tỏ ý kiến gì, Lê Nam Trân cảm thấy như mình đang đấm vào bông.
Nhiều người biết chuyện mẹ Lê đã ném hết đồ đạc của Lê Nam Trân ra ngoài vào tối thứ 6. Ngoài ra, Kỳ Hàn rất để ý đến nhà họ Lê, biết mối quan hệ của cô với gia đình không tốt, cộng thêm tin đồn khắp nơi, đã đoán ra gần như toàn bộ mọi chuyện.
Với tính cách của Lê Nam Trân, cô sẽ không về nhà họ Lê, các bạn bè phú nhị đại của cô cũng bị gia đình quản lý, không thể im lặng không một tiếng động mà giữ cô lại lâu được, còn việc Thi Tỉnh Lôi thu hết đồ đạc của cô về nhà, đều là do Lê gia ngầm đồng ý.
Nhưng một cô con gái nhà giàu bị gia đình đóng băng thẻ ngân hàng có thể đi đâu?
Trên thực tế, đây là một trong những lý do chính khiến Lê Nam Trân không chọn ra đi vào ngày hôm qua.
Cô rất muốn rời đi, nhưng vừa nhìn thông tin cho thuê nhà trên điện thoại di động lại buồn ngủ nên cô ngủ một giấc đến khi Kỳ Hàn quay lại.
Sau đó đã bị trói tay chân lại.
Nhưng bây giờ Lê Nam Trân hoàn toàn cảm thấy bị Kỳ Hàn lừa gạt, tức giận đến mức quên hết chuyện, chỉ tức giận nói rằng nhất định sẽ rời đi.
Kỳ Hàn biết tính sĩ diện kiêu ngạo của đại tiểu thư, cũng không muốn nói trắng ra rằng cô không có chỗ để đi, anh chỉ hỏi cô: "Tối hôm qua bạn học Lê thật xinh đẹp, bạn học Lê có muốn xem qua không?"
Tối hôm qua?
Lê Nam Trân đột nhiên nản lòng, lại không nhịn được kêu lên: "Kỳ Hàn! Cậu làm như vậy là phạm pháp!"
“Ừm.” Kỳ Hàn bình tĩnh đáp lại, “Chính xác mà nói, từ lúc đánh thuốc mê cậu đã tính là phạm tội.”
Lê Nam Trân nhất thời nghẹn lời, hoàn toàn không thể liên hệ người trước mặt với người trong trường đã phớt lờ cô hơn hai năm.
Nhìn vẻ mặt đau khổ lại không biết nói gì của cô, Kỳ Hàn hiểu cô nhất thời đã chịu thua, anh cúi đầu chạm nhẹ vào môi cô rồi buông tay ra, "Trước 9 giờ rưỡi tối nhất định phải trở về, có việc gì thì có thể gọi cho tôi."
Không đợi Lê Nam Trân trả lời, anh đã đứng dậy và đi ra ngoài - đi xử lý vết thương đang chảy máu trên cánh tay, nhân tiện lấy quần áo cho cô.
-----------
Josel: Thi xong nên quay lại đăng chương cho các bạn nè ><